Friday, June 10, 2011

VỀ QUÊ ĂN TẾT

                          Bút ký Nguyễn Phan Ngọc An

Phi cơ từ từ hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất, bầu không khí về khuya mát mẻ dễ chịu, tôi vội vàng đến xếp hàng hải quan làm thủ tục nhập cảnh Việt Nam – Khi đã lấy xong hành lý, nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng của VN, lòng tôi nôn nao nhìn ra ngoài cửa trước, nơi đó chật ních những thân nhân đi đón người nhà từ các nước về quê ăn tết, nhưng có lẽ Việt Kiều Mỹ về đông hơn các nước khác bởi phần lớn người tỵ nạn định cư tại các tiểu bang nước Mỹ …Và tôi đã nhận ra con gái tôi và đứa cháu đang hướng mắt dáo dác tìm tôi.
Tôi đã mấy lần về thăm quê hương nhưng đây là lần duy nhất tôi được về vào dịp tết để hưởng mùa xuân quê nhà, tôi thấy vui và ấm áp vì khí hậu gần tết không nóng nực mà lại có phần lạnh buốt từng cơn, rõ năm nay khí hậu có khác thường như tin nhắn sang từ quê hương rằng phải mặc đến hai ba chiếc áo mới chịu nổi cái lạnh năm nay – Tôi về lần nầy chung với chị Kiều Liên và hai vợ chồng Hoàng Minh – Hương Nhựt là những người bạn thân cùng hứa hẹn nhiều chuyến đi tour chung từ Nam ra Bắc một lần cho biết, vì về nước đã nhiều lần nhưng tôi chưa có dịp nào đi tour du lịch xa mà chỉ lẩn quẩn Sài Gòn Vũng Tàu mà thôi.
Hai chiếc xe của hai người bạn thân đón chúng tôi tại cổng phi trường, diễn viên phim ảnh Nguyễn Sanh với chiếc Toyota Van 6 chỗ ngồi, anh chị Nỉ - Hồng Cúc với chiếc Taxi Van 6 chỗ ngồi, sau khi ăn khuya hai xe đưa chúng tôi về khách sạn Sơn Trà và tất cả chia tay tại đây…vợ chồng Minh - Nhật có người nhà đến đón tại khách sạn - Phòng khách sạn chật hẹp không như lời quảng cáo nhưng cũng có được hai chiếc giường nệm, bốn người chúng tôi tạm ngủ qua đêm để ngày mai về với gia đình - Buổi sáng ăn phở, buổi trưa ăn bún, ăn cơm với những tô phở, dĩa cơm, tô bún nhỏ chỉ bằng non phân nửa bên Mỹ nhưng với sức ăn của tôi là vừa, chúng tôi đi dạo chợ Tân Ðịnh thấy mít thèm quá mua luôn nửa trái nhờ xẻ ra rồi ngồi tại chợ cùng nhau ăn với vẻ thích thú khi thấy thiên hạ nhìn mình như lạ lẫm.
Chiếc xe đậu trước nhà tôi lúc 4 giờ chiều ngày hôm sau ( 14/1/09) tôi và con gái cùng đứa cháu xuống xe, chị Kiều Liên ở lại Sài Gòn và tôi hẹn hôm sau sẽ lên rồi cùng nhau đi tour du lịch Nha Trang, Mũi Né, Ðà Lạt, sau đó ra Vịnh Hạ Long rồi ra Hà Nội …
Cơn đau bụng từ đâu đưa tới, tôi choáng váng cả mặt mày, cứ ngỡ mình ăn nhiều mít chăng và tôi tức tốc đi Bác Sĩ tư siêu âm chẩn đoán – Bác sĩ nghe tôi nói ăn nhiều mít nên khi siêu âm xong bảo là tôi trúng thực mít, kê toa mua thuốc bảo tôi về - Tôi bỗng thấy nghi ngại không yên và nhờ ông ta siêu âm lại lần nữa, lúc nầy ông siêu âm lại cẩn thận hơn rồi làm giấy chuyển cấp cứu gấp tôi vào bệnh viện công – Trong lòng tôi cảm nhận sự lo lắng vì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu chẳng may hệ trọng đến tính mạng vì quê hương mình ngành Y Khoa chưa thể so sánh với nước Mỹ văn minh hiện đại. Tôi bao xe đến thẳng bệnh viện trình giấy và được chuyển lên xe đẩy cấp tốc vào phòng mổ, họ bảo tôi cởi bỏ hết quần áo ngoài và đắp cho tôi một tấm chăn trắng từ cổ xuống chân, tự nhiên tôi như có niềm tin từ Phật Trời, Cha Mẹ, tôi bình tỉnh tin tưởng không hề run sợ mảy may, bởi tôi thừa hiểu những người bị máu cao mà sợ hãi thì máu sẽ tăng vọt gây nguy hiểm tính mạng như chơi - Họ đưa tôi vào phòng đầy những máy móc đèn điện sáng trưng, xê dịch tôi qua một chiếc giường khác và rồi tôi không còn biết gì nữa, tôi hôn mê đến sáng hôm sau khi mở mắt ra mới biết mình còn sống, còn hiện hữu giữa thế gian - Vị Bác Sĩ mổ ruột thừa cho tôi, nhìn tôi ông nhẹ nhàng nói “ Bà Việt Kiều phải không, khi tôi mổ thì thấy ruột bà vừa mới bể đó, bà mà vào bệnh viện trể e không an toàn tánh mạng” tôi cảm ơn thật nhiều đến vị Bác Sĩ có tên họ thật đẹp “ Thái Ðàm Hạnh” mà thấy vui khôn tả vì đã qua cơn hiểm nghèo mình vẫn tồn tại giữa cuộc đời.

Một tuần nằm viện rồi xuất viện về nhà nằm nghỉ ngơi thêm một tháng vì mổ ruột thừa nếu đi đứng sớm sẽ bị sa ruột, ăn uống kiêng cử như người sản phụ sanh con, thế là 5 tuần lễ qua đi trong tê tái xót xa cho những dự tính đã hỏng, đúng là “tính trước bước không tới” câu ngạn ngữ của ông bà xa xưa để lại quả không ngoa - Chị Kiều Liên và vợ chồng Hoàng Minh đã trở lại Hoa Kỳ - Thời gian tôi nằm nhà dưỡng bệnh cũng là thời điểm tết Nguyên Ðán đến với không khí chợ tết nhộn nhịp, mọi nhà lo sắm sửa đón mùa xuân Kỷ Sửu - Lần đầu sau gần 20 năm xa quê tôi dù đang bị dưỡng bệnh đi đứng phải thật nhẹ nhàng tôi cũng cố gắng bảo con gái chở ra xem chợ tết, cả con đường phố chính của chợ đầy những hoa vàng, đỏ ngút ngàn trông như dải lụa tơ vàng thăm thẳm, hoa vạn thọ nhiều nhất, vàng rực cả con phố về chiều trông vô cùng ngoạn mục đẹp mắt làm sao, bao nhiêu năm ly xứ, có bao giờ tôi nhìn thấy bông hoa nhiều đến thế vào những ngày xuân nơi quê người, có chăng lẻ tẻ nơi các sập bán hoa tết mà thôi… Ðêm giao thừa mới thật là thú vị, mọi nhà lo cúng giao thừa trước 15 phút để cùng nhau ra xem bắn pháo bông phía đầu chợ - Tôi cùng con gái cũng lên xe Attila phóng vội đi xem – Người ở các thành phố lân cận, các xã, các huyện đến đông đúc không tưởng tượng nổi, có đến mấy  nghìn người, toàn bộ đi xe gắn máy đủ loại, cứ một xe hai người, vì là đêm giao thừa nên tất cả được quyền không đội mũ bảo hiểm nên khỏe được cái đầu vào ngày tết, chứ ngoài đêm giao thừa ra ai ra đường bằng xe gắn máy bắt buộc phải có mũ bảo hiểm để an toàn sinh mạng, từ ngày có lệnh đó dường như tai nạn giao thông cũng có phần giảm đi nhiều, tôi thật sự rất thích đêm giao thừa với hàng trăm bánh pháo bông nổ dồn dập, đủ màu sắc, đủ kiểu cỡ, tôi cũng như mọi người được chứng kiến pháo bông thật gần chỉ cách khoảng trước mắt chẳng bao xa – Tôi đã xuýt xoa nhiều lần “ thật cái vé về VN không tiếc chút nào khi được tận mắt xem pháo bông ngày tết như vầy” –  Sau 15 phút bắn pháo bông, mọi người lũ lượt lên xe rồ máy chạy nghẹt cứng cả mấy đoạn đường dài trong khu phố chợ - Ðêm giao thừa ở quê hương thật sự đã để lại trong tôi nhiều thích thú nhiều lưu luyến không nguôi…
Tôi bắt đầu đi Sài Gòn sau một tháng nằm nhà dưỡng bệnh, tôi mang về mấy cái CD master để copy nên phải tận dụng thời gian còn lại – Tôi ra lộ đón xe đi cho nhanh nên không vào bến xe, hai chiếc Taxi mang biển số Sài Gòn trờ tới, tên dắt mối cho xe kéo  vội vàng tôi lên xe, chẳng nói giá cả gì – Trên xe được khoảng 6 người, xe bắt đầu chuyển bánh thì thằng mối lái lại lấy tiền cò, nghe nó nói 350.000$ với chú tài xế Taxi, chú tài xế ngần ngại nhưng vẫn lấy tiền đưa cho nó, xe chạy được một đoạn ngắn có người khách hỏi chú tài xế “ hồi nãy thằng đó lấy chú bao nhiêu tiền cò” chú tài xế trả lời “ ba trăm năm chục ngàn” Người khách la toáng lên “ trời ơi, mỗi người khách đi Sài Gòn chỉ có 60.000 đồng là giá chợ đen rồi, trên xe có 6 người mà anh đưa nó 350.000 đồng thì anh còn được 10.000 đồng chạy tới Sài Gòn sao” - Anh tài xế hoảng hồn nói “ Tôi chưa đi tuyến đường này bao giờ, đây là lần đầu tiên nên không biết giá cả, mà tuị nó dữ dằn quá nên tôi không dám cãi phải đưa tiền như nó đòi anh ạ, bây giờ tôi làm sao đây, các anh chỉ cho tôi lấy tiền lại” Tức thì chú tài xế nghe lời khách vòng xe trở lại bến để mong gặp thằng mối lái, nhìn bên trái lề đường ngược chiều thấy thằng dẫn mối đang ngồi trên chiếc Taxi bạn của chú này cũng từ Sài Gòn ra chung, thằng mối cũng đang kiếm khách cho chiếc xe kia, chú tài vội vẫy tay và thắng gấp sát lề trái con đường một chiều, nhảy vội xuống băng qua lộ đòi tiền lại, tên mối lái trả lại 200.000 đồng, nó lấy đứt 150.000 đồng … Nào ngờ xe vừa lăn bánh được 100 thước thì Công An công lộ thổi tu huýt bắt dừng lại vì tội ngừng xe trái luật giao thông, giấy tờ xe bị giữ, bằng lái bị giữ với tờ biên bản phạt 400.000 đồng ngày mai đến đóng phạt – Trên xe hành khách ngao ngán thương hại chú tài non tay nghề gặp thảm cảnh, còn chú tài mặt mày méo xẹo muốn khóc, chú nói “ xe này họ bao ra Vũng Tàu, về không nên kiếm khách nào ngờ gặp tai họa thế này, đã không có tiền về lại còn lãnh phạt 400.000 đồng, mai lại phải chạy xe ra đây đóng phạt, tôi chạy xe tải quen rồi, mới đổi qua lái xe Taxi lần đầu hôm qua nên chẳng biết gì cả, xui tận mạng”
Đi qua khu Nghĩa Trang Quân Đội, tự nhiên tôi giật mình và như có điều gì đánh thức trí nhớ của tôi, buộc tôi xuống xe giữa lộ, đón xe Honda ôm chạy vào thăm nghĩa trang, tuy tôi không có người thân an nghỉ nơi đây nhưng suốt thời gian qua tại Mỹ, tin tức đập phá san bằng nghĩa trang đã khiến lòng tôi bất nhẫn đớn đau cho số phận hàng ngàn chiến sĩ VNCH đang yên giấc nghìn thu trong đó – Tôi nhẹ bước vào nghĩa trang và điều trước tiên là quan sát xem có còn bức tượng người lính năm xưa ngồi canh gác nghĩa trang đã bao thập niên qua mà tôi không rõ chỉ nhớ là khi tôi lên ba tuổi đi ngang đây là đã thấy bức tượng người lính này rồi – Tin san bằng đập phá nghĩa trang của chính quyền Việt Nam gây bất mãn khá nhiều trong lòng đồng bào Việt tị nạn các nước, nhất là nơi tôi cư ngụ, tiểu bang California nơi đông đảo người Việt nhất, hôm nay tôi về thăm quê, nhất quyết phải tìm cho ra sự thật như thế nào… và tôi quá ngỡ ngàng khi không tìm thấy bức tượng người lính năm xưa ngồi dưới trời mưa nắng !

Anh ở đâu, hỡi người chiến sĩ
Tôi ngồi dưới nắng đợi trông anh
Còn đâu pho tượng đầy linh hiển
Gác nghĩa trang buồn theo tháng năm

Từ dạo quê hương bừng lửa đạn
Anh buồn đôi mắt hướng xa xôi
Bên anh tay súng luôn gìn giữ
Bao giọt mồ hôi thấm núi đồi

Anh xã thân mình vì Tổ Quốc
Anh thương đất nước gặp tai ương
Bút nghiên xếp lại xa trường lớp
Dâng hiến đời trai giữa chiến trường

An Lộc, Bình Long rồi Dakpla
Xuyên rừng băng suối vượt Khe Sanh
Củng Sơn máu đỏ loang dòng suối
Bình Giả, Đồng Xoài vẫn liệt oanh

Rồi giặc lan tràn năm Mậu Thân
Xác người chồng chất máu xương rơi
Hiên ngang xông trận không ngần ngại
Người lính oai hùng nghĩa khí ơi !

Đã mất anh rồi… người chiến binh
Mười năm đánh trận quá điêu linh
Thân anh mục rửa vào sương cát
Ai nhớ, ai còn nhớ tuổi tên ?

Sông núi đau lòng vọng tưởng anh
Hồn linh hòa nhập với bình minh
Ngày đêm ngồi giữ bao người ngủ
Tượng đá là anh… anh chiến binh !

Tôi khóc thương anh người chiến sĩ
Muôn đời tôi nghĩ vẫn ngồi đây
Để tôi có dịp về thăm viếng
Đốt nén hương thơm dưới gót giày

Tàn nhẫn con người tàn nhẫn quá
Hai lần hồn xác nhận niềm đau
Anh là tượng đá đầy linh hiển
Nay bị chôn vùi hố đất sâu

Tượng đá muôn đời vẫn hiển linh
Vẫn ngồi yên lặng giữa bình minh
Hương thơm vẫn đốt theo năm tháng
Tôi vẫn lại về thăm viếng anh…

Trên đường về Sài Gòn choáng ngợp xe lớn xe nhỏ chật ních cả lòng đường lộ, vào thành phố mới thấy hết hồn vì xe hai bánh nghẹt cả con lộ, xe hơi khó khăn lắm mới xê dịch được từng chút một, trên đường tôi thấy tấm bảng ghi thật to “ Giá cực sốc” trên một căn nhà thật lớn như một siêu thị - Tôi tò mò không hiểu nghĩa là gì thì được giảng nghĩa là bàn thật rẻ tức là đại hạ giá, tôi buồn cười cho cái từ lạ lùng kia, sao họ dùng từ ngữ kỳ cục thế cứ ghi là đại hạ giá có phải văn minh nhẹ nhàng hơn không - Chiều đến tôi được bạn Thu Hoa chở đi dạo thành phố Sài Gòn, khi qua vùng Phú Lâm tôi thấy tấm biển đề “ Nơi mua bán và phục hồi dế”- Tôi ngạc nhiên hỏi bạn mới được biết dế là những chiếc phone di động mà bên Mỹ gọi là cell phone.
Ðất nước Việt Nam có nhiều thay đổi hơn trước, nhiều cơ sở nước ngoài về xây dựng hợp tác làm ăn với VN như Nhật, Ðài Loan , Đại Hàn, Hoa Kỳ…Cầu cống đường xá được mở mang rất nhiều, các dịch vụ ăn uống mọc lên như nấm, sì ke ma túy cũng không ít, tuy có một điều đã cải thiện tốt đẹp, đó là thành phần ăn xin, cùi hủi không còn thấy trên các đường phố, các quán ăn như những năm trước mỗi khi ngồi xuống bàn là y như có những người ăn xin chực bên xin tiền, có kẻ bị lở lói đến phát sợ - Thành phố nơi tôi cư ngụ là vùng biển nên phát triển xây dựng rất mạnh, tôi cứ ngỡ mình đi lạc vào miền đất hoa lệ của nơi nào mỗi khi chạy xe vào các ngã đường mới lạ đầy hoa đèn rực rỡ về đêm, thành phố nơi tôi ở nhà hàng ăn uống và quán cà phê là không đếm nổi, vùng biển đất đai phì nhiêu nên có những cửa hàng rộng lớn ngoài sức tưởng tượng kềm theo trang trí bên trong bên ngoài rất tốn kém và thẩm mỹ - Nhưng nếu so sánh với hòn ngọc viễn đông thì Sài Gòn vẫn huyên náo và tấp nập hơn, những dãy billding cao tầng, những cơ sở đồ sộ hiện ra trước mắt tôi hai bên đường lộ đi vào Sài Gòn nhiều không thể tả, không hiểu sao bây giờ quê hương tôi lại lắm người giàu có như thế, nhưng kẻ nghèo hèn cơm không đủ ăn, áo quần không đủ mặc tôi cũng gặp không ít…Tôi thấy buồn và thương cho đồng bào của tôi, cuộc sống nhiều người vẫn còn lam lũ lắm, sáng chạy ăn buổi trưa, trưa chạy ăn buổi chiều, tương lai một vùng đen tối, con cái nheo nhóc đói khổ thiếu thốn mọi bề, bù lại có những người xài tiền như vung qua cửa sổ, chạy xe hơi đời mới Mercedes, BMW, Lexus…Thành phần ăn chơi đàng điếm quá nhiều nên căn bệnh thế kỷ tăng vọt, trên đường phố Sài Gòn xa xa lại thấy bảng hiệu Cơ quan điều trị HIV – Tôi có chị bạn thân chuyên nghề xem tử vi, bói toán đã gần 40 năm nay, chị xem bói nổi tiếng ở vùng tôi nên ngày xưa khi tôi chưa qua Mỹ chị đã nhiều lần bị công an bắt nhốt vì tội xem bói quá đông khách rồi nào là mê tín, dị đoan, nào là làm ảnh hưởng an ninh làng xóm… Các tội danh kia đã làm phiền toái cho công ăn việc làm của chị khá nhiều và chính tôi là người đã bỏ tiền túi ra lãnh chị về - Bây giờ tình bạn vẫn khắng khít như xưa có lẽ do tình nghĩa cũ, kỳ này tôi về chị đến chơi nhiều lần và kể chuyện cho tôi nghe khiến tôi phải rùng mình dựng tóc gáy… chị nói : hôm qua có bốn cô bé trông rất mi nhon và xinh xắn, mặc mini rup và đầm rất đẹp đến xem bói, mình cầm quẻ bài lên thấy hiện ra điều lạ lùng quái gỡ nên căn vặn hỏi các em, cả 4 em đều xác nhận bị nhiễm HIV nên bây giờ phải ăn diện thật đẹp để đi trả thù dân tộc, trả thù đàn ông … Các anh Việt Kiều sợ chưa, đừng thấy đẹp thấy xinh có khi lầm chết đấy, tiêu cả cuộc đời trong ân hận thương đau !!!

Ngày trở về Mỹ đã đến, chuyến ăn tết quê hương thoáng qua trong tiềm thức rồi vào quên lãng bởi tôi có được ăn tết đâu, cử ăn toàn bộ các thứ thịt mỡ kho tàu, măng khô hầm gà, củ kiệu, bánh tét, bánh chưng… chẳng được đi đâu ngoài một đêm xem pháo bông gần nhà, một buổi party trước khi về Mỹ - Chuyến bay về Đài Loan để transfer qua Mỹ tôi gặp nhiều cô gái Việt tại phi trường khi chờ máy bay cất cánh, hỏi ra mới rõ toàn các cô lấy chồng Đài Loan và Đại Hàn, có cô kể vui, có cô kể buồn, cô kể cuộc sống sung sướng, cô kể cuộc sống nhọc nhằn… nhìn chung đàn bà con gái Việt Nam làm vợ tứ xứ và lưu lạc khắp năm châu bốn bể, mai hậu người Việt sinh sống khắp hoàn cầu cũng là điều tốt thôi và trong tôi dư âm cái tết quê hương lần đầu được về như vẫn còn tiếc nuối mông lung…

NPNA

VẦNG TRĂNG VU LAN

                                            Tâm Bút  Nguyễn Phan Ngọc An


Tiếng phi cơ hạ cánh rào rào trên phi đạo, Thy giật mình nhảy nhỏm khỏi ghế ngồi để ngắm nhìn thành phố thân yêu đã suốt một thời nuôi nấng ấp ủ nàng…
Trời về khuya khí hậu mát mẻ, cảnh vật im lìm ngoài tiếng động cơ hạ cánh, bởi vậy Thy thích du lịch Việt Nam vào thời điểm này…nàng khoan khoái thở một hơi dài nhẹ nhõm, mừng đã thoát được cái ghế tội tình kia !
Nàng nhớ lại hơn hai mươi giờ ngồi một chỗ mà nổi ga gà, cũng may mắn là Thy không bao giờ say sóng. Ngày xưa khi mới lập gia đình, đất nước tràn ngập chiến tranh, đường xá bị giật mìn hư hỏng, nàng chỉ toàn đi phi cơ đủ loại từ phi cơ tải thương H20, phi cơ du lịch Secna, phi cơ đưa thư  Hauter cho đến loại C130 chở hàng chục chiến xa và mấy trăm con người nên với chiếc Boing 747 này nàng thấy rất bình thường như lái xe trên Freeway vậy thôi…
Phi cơ ngừng hẵn, từng đoàn người xách hành lý lần lượt ra khỏi phi cơ, trong lòng Thy rộn lên một niềm vui khôn tả…chỉ một khắc nữa thôi, sau khi làm thủ tục nàng sẽ được gặp đứa con gái thân yêu của nàng.
       -      Kìa, Thy đã về !
Một giọng nói quen thuộc khiến Thy quay nhanh lại, nàng không khỏi ngạc nhiên khi đón nàng không chỉ con gái nàng mà còn có cả một số bạn bè của nàng nữa…Thy ríu rít :
-           Chào các anh, các chị, rất vui mừng khi được các anh, các chị hy sinh giấc mơ hoa để đi đón Thy, vạn hạnh, vạn hạnh.
-           Thôi đi cô bé ! quà Mỹ đâu bày ra hối lộ ngay đi, người ta năn nỉ hụt hơi tụi này mới chịu đưa đi đón đó chứ dễ gì nửa đêm khiêng được lũ này ra khỏi nhà!
Thy ngạc nhiên trố mắt ra định hỏi thì Hồng Vân đã cướp lời anh Bảo Cường : Người ta trồng cây si đến độ quên ăn mất ngủ, về rồi phải tính sao đây ? nhà hàng Năm Sao hay Mỹ Cảnh nói cho bọn này rõ ?
Rõ ràng Thy bị các bạn tố khổ, bởi vì nàng không hề có một cảm tình riêng tư nào cả, nàng về quê lần này là vì chữ hiếu, cha nàng đã quá bát tuần, nàng phải lo trước chỗ yên nghỉ cho cha sau này…Bỗng một giọng ngâm trầm ấm nhè nhẹ cất lên : “ Ta đã đi qua nửa cuộc đời, giờ đây còn lại phút đơn côi, xin đem một nửa đời còn lại, chia xẻ cùng ai những ngậm ngùi”…
Thy đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Yên Linh, bài thơ lại là đề tài cho các bạn chọc ghẹo nàng, ăn miếng, trả miếng, Thy không vừa : “ Ai có gan chia xẻ, cứ ra đây, đừng hối hận” –  Yên Linh đẩy bạn ra đối diện với Thy, một nét mặt hoàn toàn xa lạ đối với nàng ! Thy bối rối phút giây khi người đàn ông lên tiếng :
-           Thưa cô, xin cô thứ lỗi, thật tình tôi có hơi đường đột vì lẽ chưa một lần quen biết cô, không hiểu vì sao khi nhận được tập thơ cô gởi về cho các bạn để thực hiện cuốn băng thơ, tôi tò mò đọc và ray rứt khôn nguôi, thương cho một kiếp tài hoa bạc phận, ước gì tôi được chia xẻ với cô…
Thy không biết phải trả lời thế nào cho phải, bởi hai mươi năm sống cô đơn đã khiến trái tim nàng nguội lạnh, chữ tình đối với Thy là một tai họa gớm ghê ! nàng chỉ biết cảm ơn người đàn ông vài câu rồi ân cần chia tay các bạn, hẹn ngày hôm sau trở lên Sài Gòn mời tất cả quý vị đi nhà hàng Năm Sao rồi tha hồ mà chọc phá, nàng phải về Vũng Tàu ngay vì cha già đang mong đợi !
Trên xa lộ mênh mang, hồn nàng mơ hồ bay bổng, nàng còn gì ngoài thân xác tủi hờn và bộ óc vô ngôn ? nàng chỉ muốn sống cho hết cuộc đời còn lại, trả cho hết nợ trần gian mà nàng đã vay mượn từ muôn kiếp trước…xung quanh nàng biết mấy bạn bè tốt phước, chúng chẳng có nhan sắc, chẳng học hành bao nhiêu lại chẳng phải gia đình nho giáo vậy mà trời lại ân sũng họ, cho họ một cuộc sống sang giàu hạnh phúc, chồng tận tụy cưng chiều ! Tất cả là định mệnh, đã là định mệnh thì không có gì thay đổi được…Có lẽ tôi sinh ra bởi một vì sao xấu, dù tâm tôi lúc nào cũng hướng thiện và làm điều phước thiện, xin hãy hiểu cho tôi, tha thứ cho tôi hỡi người bạn vừa biết mặt, vừa trao gởi cảm tình cho tôi – Bởi vì trước mắt tôi bây giờ là một màn đêm dày đặc, ưu phiền chán ngán đã mọc tràn trề trên mắt môi tôi, tôi chỉ muốn thu hình lại trong chiếc vỏ sò nhỏ bé kia để quên đi và quên đi tất cả…đối với tôi, hơn nửa đời người, một hình tượng tình yêu đúng nghĩa, chưa bao giờ có được trong tôi, tôi đã tìm qua năm dài tháng rộng vẫn bay xa, thì với phút giây gặp gỡ nào có nghĩa lý gì ? Ai hiểu cho tôi, một nội tâm sâu thẳm dật dờ, tôi chỉ muốn sống như một thiên đàng huyền ảo, đừng có loài người, đừng có yêu thương, để tôi chỉ biết yêu hoa, yêu gió, yêu trăng để tôi khỏi phải làm đau lòng ai đó…

Tiếng thắng xe làm Thy bừng tỉnh, đã về đến nhà nàng, một mái ấm thân thương đã cho nàng biết bao kỷ niệm – Thy xem đồng hồ, đã 3 giờ sáng – Đèn trong nhà bật sáng lên, cha nàng khập khểnh bước vội ra sân để đón nàng, mái tóc cha bạc trắng, đôi mắt cha long lanh đôi dòng lệ, cha ôm chầm lấy Thy trong đôi tay gầy guộc khẳng khiu – Thy ôm cha trong nghẹn ngào : “ Cha khỏe chứ, con nhớ cha nhiều lắm” ! rồi không đợi ông trả lời nàng tháo vội chiếc nón nỉ đang đội trên đầu và chiếc gậy màu xanh mua ở Mỹ đem về tặng cha, nàng lại mở ví ra, một chiếc nhẫn vàng, một chiếc nhẫn hột kiểu Mỹ, một chiếc đồng hồ mặt vàng dây vàng…tất cả Thy đặt vào tay cha rồi quỳ xuống bên ông thỏ thẻ : Cha ơi, về gặp cha con mừng lắm, tuy rằng cha gầy ốm hơn năm ngoái nhiều…Đôi mắt cha sâu hẵn và lờ đờ không tinh anh như trước, đôi chân khập khểnh dò từng bước một – Thy dìu cha đi nghỉ còn nàng thì đau lòng không thể nào dỗ giấc được nên lặng lẽ ra trước hiên nhà ngồi suy nghĩ miên man ! nàng nhớ rất rõ những hình ảnh thuở đương thời oanh liệt của cha, những hình ảnh cha nàng du học nước ngoài, những tấm ảnh cha làm cầu thủ cho đội banh nước Pháp, những mảnh bằng tuyên dương, khen ngợi…Ôi ! Còn đâu thời vàng son ấy ? Cha nàng bây giờ như ngọn đèn trước gió, không biết tắt lúc nào ! Càng suy nghĩ Thy càng khổ tâm, ba anh em nàng đều ở Mỹ, bỏ lại mình cha ở lại Việt Nam với đứa con gái của nàng trong hoàn cảnh trơ trọi lẻ loi không bà con thân tộc, ngày cha trăm tuổi biết lấy ai đỡ đần hữu sự ?
Nghĩ đến viễn ảnh đó tự nhiên nước mắt Thy trào ra, nàng hiểu anh em nàng không thể về kịp để lo cho cha giờ phút quan trọng này ! Năm xưa lúc mẹ qua đời chính nàng là người gần gũi mẹ trong giờ phút lâm chung, nàng chu toàn mọi sự việc cần thiết nên cũng đỡ bứt rứt lương tâm, tuy rằng nỗi đau chứng kiến người thân yêu trong giờ phút cuối cùng đã khiến nàng tê tái tim gan tưởng không chịu đựng nổi !!!
-           Mẹ ơi, khuya quá rồi sao mẹ không đi ngủ ? khí hậu bên nầy mẹ chưa quen coi chừng cảm đó ! Thy choàng tỉnh vội vàng đứng dậy theo con gái vào phòng nằm nghỉ sau hai ngày vất vả trên đường bay đã làm cơ thể dường như rã rời…

Tiếng gà gáy vang vang khiến nàng thức giấc…một cảm nhận ngọt ngào của quê hương mà bao năm nàng không được đón nhận, những tiếng chó sủa về khuya tru dài từng đợt, những đêm trăng sáng tụ tập kẻ đàn người hát vang dậy một góc phố, những buổi đi xem cải lương về lũ lượt từng đoàn người náo nhiệt trên đường lộ…Những ngày cuối tuần du khách tấp nập, xe vào thành phố như mắc cửi, giao thông bế tắc hàng giờ ! Nàng ao ước được sống mãi với những khung cảnh đó, được bơi lội trong vùng thương yêu đó, bởi vì nơi đất khách quê người, nơi chốn tạm dung kia nó cô đơn và tẻ nhạt vô cùng !
                                 “ Chốn nầy tình nghĩa có còn không ?
                                    Nghe pháo xuân sang quặn thắt lòng
                                    Hai chữ đồng hương sao ái ngại
                                    Nhìn nhau mặt lạnh tựa trời đông”!
Vì biết nơi đất Mỹ tuổi già sẽ cô độc đến thế nào nên anh em nàng không làm giấy bão lãnh cha qua Mỹ, mặc dù cha có thừa điều kiện để đi vì trước đây cha làm cố vấn phi trường, quản lý hàng ngàn viên phi công Hoa Kỳ và còn giữ rất nhiều hình ảnh công tác chung với họ – Nhưng để cha già gò bó chốn quê nhà, không thụ hưởng được những nếp sống văn minh tân tiến của xứ người là điều mà anh em nàng ray rứt lương tâm không ít cho nên cuộc sống ly hương càng thêm buồn bã !
Bây giờ mọi việc đã trễ tràng, cha không còn đủ sức khỏe để xuất cảnh nữa, chỉ nội chuyện đi chích ngừa, đi khám sức khỏe cũng có thể làm cha đứt hơi rồi đừng nói chi ngồi hai ngày đêm miệt mài trên phi cơ với độ cao lộn ruột…
Nói sao hết nỗi trắc ẩn trong lòng, Thy thở dài chán nản, nếu ngày trước đừng cản anh trai nàng chuyện bão lãnh mẹ cha thì chắc gì mẹ nàng phải chết oan uổng tại quê nhà, người đồng hương sao lại có những kẻ xấu xa ích kỷ, hàng xóm láng giềng mà cư xử chẳng nghĩa nhân, không giúp người lúc nguy nan kêu cứu ? Mẹ ơi…mùa trăng nầy là đã hăm mốt mùa trăng xa cách mẹ, mỗi lần con về quê hương thổn thức trong con càng dâng cao, còn đâu bóng dáng mẹ hiền chiều chiều phe phẩy chiếc quạt ngồi cạnh gốc cột đèn điện trước cửa nhà chờ con ?! Mất mẹ là mất cả bầu trời dịu ngọt, là mất cả niềm tin lẽ sống của riêng con…Mùa Vu Lan nầy lại thêm một lần nức nở cài cho mình cành hoa trắng trên ngực áo để nghe giọt buồn ngậm đắng bờ môi !!!
                                    Hương khói thân thương làm ấm lại
                                    Bao nhiêu kỷ niệm tháng ngày qua
                                    Dáng mẹ thân yêu giờ đã khuất
                                    Còn đây đơn lẻ bóng cha già!…
Trước mộ phần của mẹ, Thy quỳ mọp nghẹn ngào – Hăm mốt năm dài mẹ ngủ yên dưới lòng đất lạnh, đêm đêm chỉ có tiếng côn trùng rả rích than van trong màn sương u tịch thê lương của nghĩa trang vắng lặng…còn có ai để cận kề an ủi hay chỉ là những hồn hoang câm lặng dưới đáy mộ sâu ? Nàng quỳ như thế rất lâu và quên cả không gian quanh nàng – Trăng rằm đã lên cao qua đỉnh núi, Thy ngước mắt nhìn trăng qua đôi dòng lệ âm thầm, không còn một bóng người trong nghĩa trang nhưng nàng không thấy sợ – Tâm linh cho nàng biết mẹ luôn luôn phù hộ cho nàng trước bao tai biến, đã bao nhiêu lần nàng nằm mộng thấy mẹ về, oằn trên vai mẹ những bao bột nặng nề, hai bên còn có hai tên mặt mày hung tợn kềm kẹp mẹ, những lúc như thế nàng khóc ngất chạy theo mẹ thì bị hai tên côn đồ xô nàng té sấp, giựt mình tỉnh giấc…thì ra là trong giấc chiêm bao – Một lần nàng chạy chiếc xe Dream chở bé Thanh là đứa cháu gái kêu bằng dì và bé Vân là con gái nàng, đến khúc đường lộ lớn với tốc độ 80 cây số một giờ, một đàn bò thình lình từ trong đường băng ngang qua lộ, Thy quýnh quáng đạp thắng không được vì gót giày cao mắc vào cây ngang chỗ để chân mà bé Thanh cũng để chân chung với Thy nên không cách nào kéo gót giày lên kịp, Thy chỉ kịp kêu mẹ cứu nàng vì đã sát vào thân con bò đang băng qua lộ ! Nếu không được mẹ cứu giúp tức thời qua tai nạn thì cả 3 người chẳng ai còn mạng sống với tốc độ chạy rất nhanh trên đường lộ tráng nhựa – nghĩ đến tai nạn này Thy rùng mình, ớn óc , cái chết qua đường tơ kẻ tóc…nhưng có lẽ ngày đó là ngày đại nạn không thể nào tránh hẵn được, nên khi để Vân ở nhà Thy cùng cô cháu tiếp tục đi Sài Gòn, lên tới Hàng Xanh người đông như kiến, tránh một hàng người đi bộ giăng ngang đường Thy đã tông vào hông một chiếc xe hơi, hai dì cháu ngã vật trên đường tay chân mặt mày trầy trụa, chiếc xe Dream bể đèn bể bửng nằm còn quay bánh chênh vênh trước những đoàn xe qua lại vùn vụt – hai dì cháu phải vào bệnh viện băng bó, chiếc xe phải mướn xe xích lô máy chở đi đến tiệm sửa, thay đèn thay bửng, tút lại màu sơn những chổ trầy tốn hết gần 2 triệu đồng VN – Trên đường trở về nhà xa khoảng 120 cây số, hai dì cháu cứ suýt xoa lẩm bẩm  : Đúng là ngày xui tận mạng, không chết thì cũng bị thương, nhưng thà bị thương, bị tốn tiền còn hơn bỏ mạng ngoài xa lộ…
Năm sau, 1990 chờ đợi hoài cũng chưa thấy được xuất cảnh, Thy mua một chiếc xe tốc hành màu trắng chạy chở khách hàng ngày Vũng Tàu – Sài Gòn, ngày đầu tiên mua xe Thy đã gặp nạn – trong nhà và hàng xóm ai cũng bảo : năm nay sao Thái Bạch không được xài bất cứ cái gì màu trắng, tại sao mua xe màu trắng vậy ? Mua xe ở Phú Lâm, người chủ xe lái xe về Vũng Tàu giao tận nhà cho Thy và cà số xe để trở về Sài Gòn làm giấy tờ cho Thy đóng thuế trước bạ – vì còn một số thuốc lá 555 và hàng hoá thuốc tây Thy chưa kịp lấy xong hàng nên nàng đã lấy chiếc xe Dream chở chú Hiền chủ xe hơi về Phú Lâm, tiện thể lấy hàng mua chở về bằng xe Dream cho qua các trạm dễ dàng hơn – Trên đường về Sài Gòn, khi đi ngang Xã Hiền Hòa còn cách Long Thành chừng 7 cây số, trời đã tối Thy thấy trước mặt một bóng người to lớn chạy băng qua đường, với tốc độ đường trường và mở đèn cốt nàng không thể thắng kịp, chỉ còn nước lạng tránh mà thôi – Người đi bộ ấy đã đập nguyên chiếc mặt vào mặt Thy đến độ bể nát cái kiếng đổi màu Thy đang đeo trên mắt, những ngón chân người ấy bị bánh xe sau cán lên giựt người ấy té ngữa giữa lộ, máu ra ướt cả một vũng…xe của Thy thì lảo đảo thêm khoảng 10 mét nữa rồi ngã rầm bên lộ phải, chú Hiền và Thy văng ra khỏi xe – Khi hoàn hồn dựng xe lên Thy mới biết là đã tông vào một người đàn bà rất to con và là bà bầu gánh hát đang lưu diễn tại xã nầy – Mọi người xúm lại lấy xe Honda phụ nhau chở bà gấp đến bệnh viện Long Thành, trong lúc ấy hai người cháu của bà một trai một gái cũng là diễn viên của đoàn hát cầm cây chạy ra toan đánh Thy và chú Hiền, còn các con của bà thì đã chở bà đi nhà thương – Thy khóc và năn nỉ rằng tai nạn rủi ro chứ nàng đâu muốn, hai người trẻ tuổi ấy dường như cũng thấy thương hại nên không nỡ xuống tay đánh nàng – Công an đến bằng một chiếc xe Zeep lùn và Thy bị làm biên bản tại chỗ xãy ra tai nạn…Công an cho phép Thy lấy chiếc xe Dream chạy lên bệnh viện xem tình hình người thọ nạn, còn Hiền bị giữ lại làm con tin. Thy không còn tinh thần để lái xe nên hai người trẻ kia đồng ý lái và chở 3 lên bệnh viện – Thy lo gửi xe, hai người trẻ kia chạy vào bệnh viện và nhắc Thy : “ Cô coi chừng, lỡ thím cháu có mệnh hệ gì, con của bả sẽ ra đánh cô chết, tụi nầy mà chạy ra là cô chạy gấp nhé” Thy điếng cả người, gửi xe vừa xong chưa kịp bước theo vào bệnh viện thì nghe tiếng chân chạy thình thịch của một đám người, hai người trẻ kia chạy trước, ba người chạy theo sau – hai người trẻ kia la lên “ chạy mau cô ơi, bả chết rồi, tụi nó đánh cô chết đó” Thy quýnh quáng không kịp đề nổ máy xe mà cứ dẫn chạy nhanh theo hai người trẻ kia, tim nàng đánh thình thịch vì quá sợ hãi, cậu thanh niên cầm lấy xe đề máy, Thy và cô gái phóng nhanh lên xe thoát được ba người đang chạy theo sau ! Về đến chỗ lập biên bản, Công An hình sự giam giữ chiếc xe Dream của Thy và mời nàng lên xe Zeep chở về quận Long Thành, lúc đó là 9 giờ đêm năm 1990 – Thy bị giam lỏng trong chỗ làm việc hộ khẩu hộ tịch – ban ngày họ cho Thy tự do đi ra ngoài, ban chiều và tối khi hết giờ làm việc họ cho Thy vào phòng nghỉ và ngủ đêm trong đó để chờ thụ lý hồ sơ xét xử – Đêm đầu tiên nằm trên chiếc giường nhỏ, cửa sổ hư không có cánh cửa, Thy run bắn cả người, cứ liên tưởng đến người chết do mình gây ra rồi tưởng tượng họ báo oán, họ kéo chân nên không hề chợp mắt, tinh thần rã rời, sức lực cũng tàn lụn, nàng không ngờ có một ngày nàng đã giết người ! Nàng đã cướp đi mạng sống của một con người…nàng khấn lầm thầm “ bà ơi, xin bà tha tội cho tôi, trăm ngàn lần xin bà tha tội cho tôi” nàng chỉ nói thầm trong bụng vì tưởng như nói ra tiếng bà ấy sẽ nghe, nàng sợ quá, nàng sợ đến run cầm cập giữa đêm khuya lặng ngắt như tờ, một nơi xa lạ không thấy một bóng người trực đêm, trời ơi, mẹ ơi xin mẹ phù hộ cho con bình tỉnh thoát qua đêm nay, xin mẹ cứu lấy con trong tai nạn giết người này – con sợ quá mẹ ơi, xin mẹ linh thiêng cứu con, cứu con mẹ ơi…Thy đã khóc rấm rức hơn ba tiếng đồng hồ, thời gian đối với nàng bây giờ là phép nhiệm mầu, nàng cầu mong trời mau sáng cho nàng qua khỏi đêm dài khủng hoảng kinh khiếp này.
Một tuần sau ngày bị giam lỏng trong trại công an Long Thành, Thy không tài nào ngủ được, cứ nghĩ đến ngày bị đưa ra xét xử và một hình phạt khắt khe dành cho một tội phạm như nàng…Sự tưởng tượng mông lung trong ghê sợ đã khiến tâm hồn Thy mệt nhoài trong vô thức. Nàng cầu xin ở cõi siêu nhiên giúp nàng xóa tan đi những ám ảnh nặng nề trong tâm trí để có một chút bình yên vỗ về giấc ngủ muộn màng ! Nào ngờ  từ trong vô thức siêu nhiên, niềm tin kia đã trở thành hiện thực đưa đẩy sự việc khó khăn gian nan thành may mắn bất ngờ… Trong cuộc đời trải bao gian truân khốn khó của kiếp nhân sinh Thy chưa bao giờ phải bị bắt vì bất cứ một nguyên nhân nào, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng đã phải bị giam lỏng, phải thụ lý hồ sơ án lệnh và…lần duy nhất trong đời nàng đã vô tình giết hại một mạng người, không biết tai họa nàng gây ra sẽ đem đến hậu quả vay trả như thế nào trong tương lai ? Thy đau đớn mang vào tâm hồn mình một bản án giết người, nó ám ảnh nàng suốt mười mấy năm qua, đêm đêm Thy vẫn âm thầm cầu nguyện bà tha tội cho nàng, hàng năm Thy không quên ghi tên bà vào danh sách thân nhân đã mất để nhờ quý thầy đọc kinh cầu siêu cho bà – Nàng vẫn nhớ sau ngày xét xử vụ án chết người do nàng gây ra, Vinh đã dùng xe hơi của đội điều tra chở nàng và con gái nàng đến nhà nạn nhân – Thy mua trái cây, nhang thơm vào cúng trước di ảnh của bà, trái tim Thy như muốn ngừng đập khi nhìn lên di ảnh bà đang trừng trừng nhìn Thy tức giận…Bà ơi, xin bà một vạn lần tha thứ cho tôi, tôi nào muốn cướp đi mạng sống của bà, tai nạn ngoài ý muốn, một tai nạn đã làm tôi bỏ ngủ bỏ ăn hối hận dập dồn bao nhiêu năm trời, tôi không ngờ có ngày tôi phải mang bản án sát nhân…Bà ơi, giờ này chắc bà đã tha thứ cho tôi, bà đã lặng yên miên viễn, còn tôi thao thức dày vò tâm não mười mấy năm qua, tôi biết bà hiển linh để đọc những dòng tâm bút này của tôi, và bà sẽ mĩm cười mà tha thứ cho tôi – tôi tin như thế – tôi tin mẹ tôi cũng như bà, những tâm linh đầy lòng nhân ái, tôi phải tin như thế để tôi được sống bình yên dù cũng có đôi giây tôi chợt nghĩ, hay là…bà ấy chết rồi, bà ấy đã ở một thế giới khác, bà hận thù mình mà không làm sao được đấy thôi ! Thy buông tiếng thở dài não nuột, nhìn ngôi mộ mẹ lần nữa để từ tạ rồi âm thầm gạt lệ dẫn xe ra khỏi nghĩa trang lặng ngắt âm u – bên ngoài, trăng đã lên cao, thấp thoáng bên sườn đồi những cành hoa rực rỡ sắc màu lấp loáng trong màn sương đêm, một ngọn gió nhẹ mát như nhung hôn vào những bông hoa đang lã lướt gọi mời và ánh trăng đang ngọt ngào cười với gió, vầng trăng kia vẫn muôn đời là chứng nhân trong vũ trụ – Còn gì huyền hoặc liêu trai hơn chuyện tình giữa hoa và gió hôn nhau, nàng trăng thẹn thuồng đỏ mặt chứng kiến trong đêm khuya tỉnh mịch giữa núi đồi hoang vu…

NPNA

TÌNH YÊU HAI MẶT

                                              Tuỳ bút : Nguyễn Phan Ngọc An


Tiếng cười nói ồn ào ngoài cửa làm Quỳnh Châu thức giấc, đã 5 giờ chiều, sau cuộc hành trình vất vả nàng đã đến được nơi nầy – Người ta tiếp nhận nàng như một thượng khách, lo cho nàng ăn uống chu đáo và một căn phòng cho nàng nghỉ ngơi…Đêm qua Quỳnh Châu nhận được bức điện khẩn của Vũ gởi cho nàng, Châu quen Vũ đã hai năm, chàng hiện là trưởng công an của huyện này – Thời gian quen nhau Vũ thường xuyên lái xe xuống thăm Châu vào cuối tuần rồi chở nàng đi xem phim, đi bát phố…Được điện tín Châu đã vội vã đón xe lúc 5 giờ sáng vậy mà đến mãi bây giờ cũng chưa thấy Vũ đến gặp nàng ! Quỳnh Châu cảm thấy hoang mang, một chút gì lo sợ trổi dậy trong óc nàng – Xưa nay Vũ rất đúng hẹn, chưa bao giờ để Châu chờ dù là một phút ! Không lẽ điện tín giả mạo ? và tại sao những người xa lạ này lại đối xử với nàng quá tốt ? Quỳnh Châu hồi hộp đợi chờ và suy nghĩ mãi không tìm ra câu giải đáp…
Tiếng xô cửa mạnh và Vũ bước nhanh vào, Châu mừng chảy nước mắt, chưa kịp trách người yêu câu gì thì chàng đã kéo vội Châu ra ngoài đẩy nàng lên xe rồi chạy rất nhanh về hướng trước mặt. Quỳnh Châu lo lắng nhưng thấy thái độ nghiêm trọng của Vũ nên lặng thinh không dám mở lời…Một lúc lâu Vũ mới nói :
-           Em ạ ! Đêm nay là đêm quyết định tương lai và sự nghiệp của anh và em – Chúng mình sẽ đi vượt biên ngay đêm nay, tàu đang chờ chúng ta dưới bến. Anh mong em chấp nhận ra đi với anh và xuống dưới đó không nên hỏi han hay nói một điều gì ! Quỳnh Châu gật đầu mà nghe nghèn nghẹn trong ngực…tại sao Vũ không bàn tính trước với nàng ? vả lại Châu còn cha mẹ già ai chăm sóc ? xưa nay nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện vượt biên, biết bao người đã vùi thây biển cả, biết bao người tan gia bại sản mang thân tù ngục ! Một chuyến mạo hiểm ngoài ý muốn của nàng, đến nước này rồi Châu không biết phải làm sao…nàng gượng gạo bước theo Vũ xuống ghe.
Màn đêm bao phủ, gió lạnh rít từng cơn, Vũ đưa cho nàng một áo lạnh và một xách tay hành lý rồi giao nàng cho một người đàn ông vừa bước đến – Châu nhìn Vũ ngạc nhiên, chàng cúi xuống hôn lên trán Châu và ra dấu lặng yên đừng hỏi. “ Em xuống tàu trước, anh thu xếp cho mọi người rồi xuống ngay” Vũ nói với Châu rồi biến nhanh trong đêm tối.
Tàu đã bắt đầu rời bến, Quỳnh Châu ngồi bó gối trong một góc tối, nàng không biết xung quanh nàng là ai chỉ thấy rất đông kẻ ngồi người đứng, ai cũng lặng im – Nàng đưa mắt nhìn lần cuối quê hương yêu dấu, nghẹn ngào chào biệt mẹ cha…Tàu mỗi lúc mỗi đi xa, quê hương của nàng đã mờ dần theo ngấn lệ !

Đã một tuần lênh đênh trên biển cả, thức ăn chỉ cầm chừng mà hình bóng Vũ thì biệt tăm, Quỳnh Châu buồn và cảm nhận một sự lừa dối ở Vũ ! Nhưng Vũ có lợi gì khi gởi nàng đi, chàng đâu có đòi hỏi tiền bạc hay chỉ vàng nào cả, vậy thì tại sao Vũ ở lại không đi với nàng?…
Tiếng reo hò inh ỏi của mọi người trên tàu cắt đứt dòng suy tư trong đầu Châu, một chiến hạm to lớn đang tiến dần đến gần tàu của Châu, nhưng rồi chiếc tàu lớn ấy đã lạnh lùng không cứu vớt đoàn người vượt biên ! Lần lượt trong năm ngày như thế, bảy chiếc tàu to lớn dửng dưng, tàn nhẫn không xót thương với những lời thống thiết van xin khóc lóc của những người trên tàu…Quỳnh Châu mất hết nghị lực và niềm tin, trước mắt nàng là cõi chết !
Lại tiếng người la lối hỗn độn, rồi những người đàn ông cởi áo vẫy túi bụi trên không, tàu của Châu đi đã đến gần vào một chiếc tàu đồ sộ, còn cách chừng 150 mét. Mọi người mừng rỡ, hy vọng tràn trề, đàn bà con nít nhao nhao cả lên như bầy ong vỡ tổ, đột nhiên chiếc tàu quay hướng băng ngang làm sóng đánh tràn vào ghe nàng đi, chiếc ghe trước lượn sóng to lớn đã hụp xuống biển sâu rồi lại trồi lên mặt nước, mọi người không ai còn hồn viá, nhìn nhau mặt mày xanh lét như bị sốt rét rừng kinh niên, khi chiếc ghe đã lấy lại được thăng bằng mọi người thở ra đánh phào vì đã thoát chết, một số đàn bà và trẻ con ói mửa lung tung, cảnh tượng ghê rợn giữa biển trời mênh mông, Châu rùng mình sợ hãi nghĩ thầm : “Sao họ ác thế, không cứu chúng tôi còn đánh sóng một cách bạo tàn cho chìm ghe chúng tôi, họ là người hay là loại thú không có lương tâm” chiếc ghe đang chòng chành trước sự kềm hãm hết sức lực của tài công, mười mấy ngày lênh đênh trên biển cả Quỳnh Châu chỉ thấy mỗi một người cầm lái và xoay sở mọi vấn đề trên ghe cũng như khi gặp sự việc bất trắc thình lình – người này không ai khác hơn là người đàn ông mà Vũ đã giới thiệu và gởi nàng lên ghe này…khi sóng lặng gió yêm nàng lân la tìm tới làm quen người đàn ông đang lái ghe :
-           Thưa ông, xin ông cho Châu được biết quý danh, ông đã cho Châu cơ hội tìm tự do, một đời Châu không dám quên ơn ông.
-           Không có gì đâu cô, người đàn ông vừa chăm chú lái ghe vừa trả lời nàng, tôi cầu mong cho tất cả chúng ta đến được bến bờ tự do, đó là tâm nguyện duy nhứt của tôi khi quyết định mua ghe rồi chấp nhận cả những việc mà chưa từng làm bao giờ như cô đã nhìn thấy mười mấy hôm nay đó…còn tên tôi, cô cứ gọi  Năm Nhân là được rồi, mà tôi đâu đến nỗi già mà cô gọi bằng ông dữ vậy !
Quỳnh Châu trong lòng đã nể phục người có tài này, nay nghe những lời nói khiêm nhường nhã nhặn lòng đã thấy bồi hồi vui vui một niềm vui không rõ nguyên nhân…Châu ngồi xuống bên cạnh Năm Nhân hạ giọng :
-           Bao nhiêu ngày lênh đênh trên biển cả, Châu thấy chỉ có một mình anh cầm lái và xông pha mọi việc, ngay cả chuyện ăn uống anh cũng quên luôn, chỉ hơn mười ngày trông anh khác hẵn buổi đầu tiên Châu bước lên ghe, chắc anh đang mệt lắm phải không ?
-           Phải đó cô Châu, tôi mệt lắm, không riêng về sức khỏe mà lẫn cả tinh thần, tôi rất lo lắng cầm trong tay sinh mạng bao nhiêu con người mà tôi lại không phải là tài công, chưa từng làm hoa tiêu, trước sự việc bất đắc dĩ này, tôi phải liều mạng thôi, thú thật với cô đây là lần đầu tiên tôi lái ghe ra biển lớn vì tôi sắm ghe mới bốn tháng nay chỉ với hoài bão hôm nay nên cứ lẩn quẩn trong bờ đánh cá với hai cháu còn nhỏ xíu cho có lệ qua mắt bọn công an mà thôi…còn nghề hoa tiêu chấm hải bàn thì càng khổ cho tôi bởi tôi là sĩ quan pháo binh chuyên chấm tọa độ cho trọng pháo bảo vệ các tiền đồn, căn cứ trên đất liền – tôi chỉ cầu xin trời phật phò hộ tai qua nạn khỏi vì chúng ta đi giữa mùa giông bão lớn mà lại là lúc có lệnh ngưng cứu vớt người tỵ nạn trên biển dưới mọi hình thức của các nước trên thế giới – thôi thì cùng nhau cố mà cầu nguyện sự linh thiêng nhiệm mầu của đấng tối cao vậy. Nói xong chàng chỉ hai đứa cháu trai đứa đứng đứa ngồi trên sàn ghe :
-           Đó, hai cháu kêu bằng cậu, đứa tên Sơn, đứa tên Phong con của đứa em gái – bốn tháng trời ba cậu cháu cực khổ vô biên trên nghề đánh cá vì có ai biết gì về nghề biển cả ghe tàu gì đâu, hai tuần rồi lạc ghe khi tổ chức bị bể, tưởng hai đứa này và thằng Nghĩa chết đói ngoài biển rồi đó chứ !
-           Anh Nhân, Châu thân thiện tâm sự với chàng : trên ghe này ngoài hai cháu kêu bằng cậu anh có còn thân nhân nào của anh nữa không ? nếu đã sắm ghe hẵn anh phải đem gia đình vợ con đi chứ, sao từ ngày đi đến nay Châu không thấy người nào săn sóc cho anh hết vậy ?
-           Ồ ! chuyện đó dài dòng lắm cô Châu ơi, tôi đi với hai đứa con gái nhưng chúng đã bị bắt hết rồi vào hôm tổ chức hai tuần trước, đợt này tổ chức đi một cách khẩn cấp, hai đứa nhỏ còn đang kẹt trong tù nên tôi đành chấp nhận đi một mình với hai thằng cháu thuyền viên bé tí này thôi…
Quỳnh Châu bàng hoàng xót xa cho hoàn cảnh của anh Nhân, lòng đã quyết tìm hiểu về gia cảnh riêng tư của anh bởi trong Châu đang dâng lên một cảm tình rào rạt xen lẫn niềm trân quý anh Năm Nhân, người thanh niên mà suốt đoạn đường vượt biển đã cho nàng thấy rõ tài năng và tư cách của chàng.  
-           Châu có linh tính là anh đang buồn và cô độc, Châu cũng là kẻ bị bỏ rơi, người thanh niên gởi Châu lên ghe anh đã tàn nhẫn bỏ rơi Châu rồi, một chuyến ra đi Châu không hề biết trước, anh ta sắp sếp chủ động mọi việc mà cho tới hôm nay trên chiếc ghe định mệnh này Châu chẳng thấy anh ta đâu cả ?
-           Cô Châu nói về Vũ đó hả ! anh ta đâu có đi vượt biên làm gì, anh ta là công an tổ chức bãi cho tôi mà, anh ta thường xuyên làm nghề này nên nghe đâu giàu kết sụ, có mấy tiệm vàng và sắp lấy vợ cũng con gái tiệm vàng…
Quỳnh Châu nghe nhói trong tim, thì ra Vũ đã gạt nàng, đưa nàng đi cho khuất mắt, khỏi làm chướng ngại vật để cản Vũ trong việc hôn nhân, đối xử với nhau như vậy sao ? Châu lẩm bẩm trong bụng, lòng dạ con người khó mà đo lường được, nhưng dù sao mình cũng cảm ơn Vũ đã giúp mình một lối thoát để không ngỡ ngàng cho cả hai nếu sự thật phũ phàng kia xãy ra ! Đời người con gái của Châu đã bị Vũ chiếm đoạt rồi, nàng yêu Vũ mà không hề nghi ngờ chàng một điều gì, nào hay đâu Vũ đã có sẵn mối tình song đôi, nào hay Vũ đang tính toán lợi hại trong tình yêu, đây cũng là dịp may cho mình, nếu mình ở lại quê hương thì ngày đám cưới của Vũ…mình sẽ ra sao ? phũ phàng nhục nhã nào hơn cho mình ! Nghĩ được điều này, lòng Châu nhẹ nhàng thanh thản, nàng phớt lờ như chẳng có tình cảm riêng tư gì với Vũ :
-           Thì do thế mà anh ta không có ý vượt biên, thôi cũng cầu chúc anh ta tròn mộng ước, Châu mới quen anh ta nên không biết gì về cuộc đời riêng tư của anh ấy, cứ tưởng mọi người ai cũng thích ra đi tìm tự do, anh Nhân sao anh không kể chuyện riêng tư của  anh cho Châu nghe với có được không, Châu muốn được chia xẻ cùng anh…
-           À ! chuyện vợ con thê tử ấy nhắc lại chỉ làm đau lòng thôi, vì hoàn cảnh chiến tranh vợ chồng tôi phải xa nhau, hiện nay nàng ở Hoa Kỳ với hai đứa con của tôi, tôi có 4 cháu, 3 gái, 1trai…
-           Nhưng anh có hy vọng ngày xum họp với chị không ? Quỳnh Châu tò mò hỏi.
-           Tôi không rõ thế nào, tuy rằng trong lòng tôi lúc nào cũng hy vọng điều đó, vợ tôi là người đàn bà hiền hậu thủy chung, nàng rất thương tôi, nàng vẫn viết thư về nói là vẫn chờ đợi tôi và hai đứa con còn kẹt lại Việt Nam…Năm Nhân trả lời Quỳnh Châu mà lòng nghe nghẹn đắng, chàng biết khi vợ chàng ra đi với người đàn ông khác thì không trông mong ngày xum họp với chàng, càng tệ hại hơn khi ông ta quen biết chàng, nhà ở cùng xóm với chàng, ông ta bỏ vợ con ở lại để ra đi với vợ chàng, thì chuyện đoàn viên e không thể có, mặc dù đôi lần vợ chàng viết thư về an ủi “ em vẫn chờ anh và hai con” !
Quỳnh Châu im lặng thở dài không hỏi nữa, bấy nhiêu đó đủ cho nàng thấy được chỗ đứng của nàng ở đâu rồi, chàng ra đi để xum họp người xưa đang chờ đợi, mình chỉ là hoài vọng chuyện mây bay gió thoảng, Châu dằn lòng để cố xem anh Năm Nhân như một người anh, chuyến đi này nàng hoàn toàn cô độc khi đến bến bờ tự do, có một người anh kết nghĩa chả là quý lắm sao…Châu là người con gái có nghị lực nên nàng không yếu mềm trước tình cảm, nàng cười tươi nói tiếp :
-           Anh Nhân này ! hoàn cảnh em khi đến nước người không có một ai là thân quen, xin anh nhận Châu là em gái kết nghĩa, nếu anh bằng lòng em xin cảm ơn anh thật nhiều đã giúp em có niềm tin trên đường vượt biển.
-           Gì chớ điều đó tôi chấp nhận ngay – Anh em mình đến xứ người chân ướt chân ráo ai cũng bơ vơ, có em gái cũng có miếng cơm ăn đỡ phải chui vào bếp phải không Châu ? Quỳnh Châu nghe mừng ran trong bụng không trả lời chỉ cười, như vậy là anh Nhân đâu có xum họp người xưa, chắc anh chàng đang dấu diếm sự thật não lòng rồi đây…nàng mĩm cười mãn nguyện và tự hứa không tìm hiểu chuyện riêng tư của anh Nhân nữa, nàng đã có niềm tin và hy vọng…
-           Anh Năm ơi, có tàu lớn ở đàng xa đang tiến tới ghe mình, Long hốt hoảng vừa chạy vừa kêu to – Long là em vợ của chàng, tội nghiệp nó cũng vất vả lắm trong chuyến đi này, những ngày qua nước tràn vào ghe nó và các bạn trên ghe tát nước thay phiên, cứ 5 người này rồi thay 5 người khác tát nước liên tục, ghe đã cũ nên chẳng bảo đảm chuyện nước lọt vào các lỗ bị hư thủng khi bị sóng đánh tơi bời, mưa bão phủ đầy chiếc ghe chỉ 10 mét chiều dài, 2 mét rưỡi chiều ngang – Năm Nhân nghe Long báo tin như thế vội nhìn theo hướng Long chỉ, đúng là một chiếc tàu đồ sộ đang tiến thẳng hướng này, mọi người trên ghe nhốn nháo cả lên, đàn bà con nít khóc òa lên, đàn ông thanh niên vẫy vẫy túi bụi trên không những chiếc áo, những chiếc quần dài họ cỡi ra để vẫy, người chỉ còn vỏn vẹn chiếc quần đùi với thân thể ốm teo bởi mười mấy ngày lênh đênh đói khát…
Năm Nhân nhìn những thân hình đó mà thương hại, nhớ lại ngày ra khơi họ còn vạm vỡ, lúc gặp tàu quốc doanh chạy gần đến, Nhân đã dồn họ xuống hầm ghe với những bộ áo quần tươm tất, đâu như bây giờ…tàu quốc doanh nhìn sơ thấy ghe vẫn nổi, Năm Nhân ngồi trên tay lái, đàng sau một thuyền viên đứng, Hiệp bị rớt lại vào giờ chót nên một số dầu cung ứng cho ghe và một số người bên cánh Hiệp không đi được, thành thử giờ xuất phát chỉ có khoảng 23 người tính luôn con nít và chỉ lấy được ¼ số dầu dự định nên chiếc ghe vẫn nổi trên mặt nước, nhờ đó mà thoát được chiếc tàu quốc doanh đang tuần tra bắt người vượt biên vì họ nghĩ chắc rằng đây là chiếc ghe đi đánh cá về đêm !
Chiếc tàu đồ sộ kia cũng tàn nhẫn không cứu giúp đoàn người tỵ nạn, đã đến thật gần rồi nó lại lách ra xa, Nhân đứng chết lặng buông cả tay lái, nước mắt chàng ứa ra, chàng phải làm sao đây nếu lần nầy không được vớt nữa thì tất cả sẽ bỏ mạng vì đói vì khát, vì bão giông, không còn lương thực, không còn dầu mỡ 2 ngày rồi, ghe cứ thả lều bều trên mặt biển bao la mưa bão đùng đùng ghê rợn ! Bỗng nhiên chàng ra lệnh đục thủng ghe cho nước tràn vô rồi xốc mạnh một đứa bé giơ nó lên cao trên không, Năm Nhân la lớn bằng tiếng Anh :
  Xin các ông hãy bắn tôi chết đi, tôi không thể đứng nhìn thân nhân của tôi từ từ chìm sâu dưới lòng đáy biển, hãy bắn tôi đi, hãy bắn tôi đi” – Đứa bé la toáng lên khi bị nhấc bổng lên cao và khóc thét, nước đã tràn vào trong ghe…thế là hết…Quỳnh Châu nhắm mắt lại chờ thần chết đưa xuống biển sâu ! Nàng không ngờ đời nàng kết thúc đau thương đến thế !!!
-           Họ cứu chúng ta rồi, mau leo lên thang, mau lên ! tiếng la lớn của anh Năm Nhân, Châu mở bừng mắt ra, từng người một vội vã leo lên chiếc thang dây do chiếc tàu to lớn thả xuống, thì ra họ vẫn còn lòng nhân đạo trước hiểm nguy của kẻ khác…Quỳnh Châu bật khóc nức nở bám chặt thang giây…

Vào đảo được 3 tuần thì anh Năm Nhân và hai cháu được chính phủ tách riêng ra theo diện Sĩ Quan QLVNCH tỵ nạn Cộng Sản, từ đó Quỳnh Châu không còn gặp được anh Nhân – Quỳnh Châu buồn lắm, tưởng qua xứ người sẽ được kề cận anh Nhân, cơm nước cho anh như lời anh đã nói với nàng khi còn lênh đênh trên biển cả, đúng là “tính trước bước không tới” – dù không còn gặp anh, nhưng trong lòng Châu vẫn thấy như luôn gần gũi một con người Châu kính phục, anh đã tài ba lèo lái con tàu vượt tử thần, làm tài công, làm hoa tiêu, mưu trí đục thủng tàu, nói tiếng Anh lưu loát…cứu sống bao nhiêu sinh mang, người như thế mà sao ơn trên không cho nàng diễm phúc hầu hạ ? rồi những ngày dài lê thê sắp tới, cuộc đời nàng sẽ trôi dạt về đâu, nàng có quên được anh không ? nàng cầu xin dù ở đâu anh vẫn được ơn lành bù đắp, anh nhân hậu, anh tài ba xứng đáng được hưởng những gì may mắn nhất của kiếp người trên dương thế…
Một năm sau Quỳnh Châu được nhận vào Mỹ, nhờ có chút vốn Anh Văn, nàng đi làm cho một văn phòng ngoại giao của chính phủ Hoa Kỳ – Nơi đây nàng đã gặp Luật, chàng là Tiến Sĩ Kinh Tế bộ Ngoại thương Hoa Kỳ, Luật du học từ năm 1973 nên chàng không hiểu được những đau thương mất mát của quê mình ! Luật càng yêu quý Châu hơn khi nghe nàng kể lại cuộc vượt biển của nàng, nàng không quên nhắc đến anh Nhân với cả sự quý trọng mang ơn và kính phục, Luật bồi hồi mong ước sẽ có ngày được gặp ân nhân nơi miền đất bao la này.
Cho dù có tình cảm mới, Châu vẫn không quên cha mẹ, vẫn chưa quên Vũ, nàng định một chuyến về quê ở lại ăn tết một tháng – Châu đã mua vé máy bay từ tháng trước, nàng cũng đã chuẩn bị một ít quà cho cha mẹ và cho cả Vũ cho dù Vũ đã phụ nàng…
Về đến quê xưa Châu mới biết Vũ đã lấy vợ, chàng lấy cô con gái nhà giàu và Vũ có hai tiệm bán vàng – Châu dò hỏi được biết sau nhiều chuyến Vũ đứng ra tổ chức cho người vượt biên Vũ đã giàu có lớn, và ngay sau ngày Quỳnh Châu đi được hai tuần Vũ đã cưới vợ, đám cưới thật lớn tổ chức nhà hàng đến ba ngày ba đêm, đám cưới xong Vũ xin giãi ngũ không làm công an nữa…Châu nghe tin này chỉ biết mĩm cười chua chát trong lòng…
Quỳnh Châu trở về Mỹ sau một tuần thăm mẹ cha, nàng quyết định lấy Luật, nàng không còn điều gì ray rứt lương tâm khi biết rõ Vũ đã phụ nàng ! hạnh phúc đang chờ đón nàng, Châu tin tưởng rằng Luật là người trí thức cao hẵn chàng sẽ khác xa Vũ…chàng sẽ không bao giờ bán rẻ lương tâm vì vật chất, nàng sẽ có một đám cưới thật rỡ ràng, nàng sẽ là cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất trên thế gian này…nàng sẽ qua đài phát thanh, qua báo chí tìm cho được anh Nhân, ân nhân muôn thuở của nàng, đám cưới nàng anh Nhân sẽ đứng chủ hôn vì Luật du học nên cũng không có thân nhân ruột thịt, còn gì vui hơn, sung sướng hơn với những ý nghĩ miên man thú vị trong đầu, Quỳnh Châu cười mãn nguyện, nàng không thấy oán hận Vũ nữa mà trái lại cảm ơn Vũ đã vô tình cho nàng một tương lai tươi sáng, một hạnh phúc bất ngờ…Tết năm nay mới thật sự là một cái tết hạnh phúc nhất của nàng mà bao năm Quỳnh Châu hằng mơ ước …

NPNA

TÌNH NỒNG PARIS

Tâm cảm Nguyễn Phan Ngọc An

Thời gian qua nhanh quá, mới đó mà đã hai tuần tôi rời xa kinh đô ánh sáng Paris, trở về Cali, trở về với cuộc sống thường nhật, chẳng còn đủ hấp dẫn với những người không còn trẻ nữa như tôi … Mùa Thu đã thực sự về với nhân loại, lá vàng rơi tung khắp ngã đường, tôi co ro bước từng bước một với khí trời lạnh buốt chiều nay, những khuôn mặt của khung trời ánh sáng Paris như ẩn hiện quanh tôi … tôi dừng lại bên ghế đá công viên và lấy giấy bút ra ghi vội vàng từng nhân vật vừa tiềm tàng trong tim óc của mình với cõi lòng lâng lâng khó tả …

Ðây là lần thứ hai tôi đến Paris, thủ đô nước Pháp, nơi được mệnh danh là kinh đô ánh sáng của thế giới – Ðoàn chúng tôi đi Pháp tham dự ngày Văn Hoá Thu Tao Ngộ gồm có 16 người : Họa sĩ Vũ Hối, Nguyễn thị Ngọc Dung, Phong Thu từ Virginia, Duy An Ðông, Tôn nữ Mặc Giao, Nguyễn Phan Ngọc An từ San Jose, Anh chị Phan Văn Thành - Tiểu Thu từ Canada, Anh chị Ðoàn Phú Lạc- Chu Kim Oanh từ Arizona, Lưu Hồng Phúc, anh Thuận từ Dallas, Anh Nguyễn Văn Nhiệm, Vũ Nam và anh chị Trúc Giang đến từ Ðức Quốc. Chị Dư thị Diễm Buồn là người phụ trách thực hiện cuốn Món Ăn Theo Bước Di Tản lại vắng mặt vì hoàn cảnh gia đình vào giờ chót, thiếu vắng chị chúng tôi rất buồn trong lòng, đã có vài người lên tiếng trách móc chị nhưng cá nhân tôi thì rất thông cảm cho sự việc xảy ra bất ngờ cho gia đình chị…
Ngồi yên lặng trên phi cơ để đầu óc tôi nhớ lại những kỷ niệm xa xưa đã trôi qua 7 năm rồi, lòng hồi hộp biết bao khi nghĩ tới ngày được nhìn lại thành phố hoa lệ nhất thế giới, gặp lại anh Ðỗ Bình, chị Thúy Hằng, anh Lê Mộng Nguyên, anh Nguyễn Thùy, anh Trọng Lễ, anh Hoài Việt, anh Huỳnh Tâm, anh Từ Trì, anh Quyện Tâm và tất cả các anh chị trong Ban Tổ Chức  mà tôi chưa được quen biết như anh chị Võ Hùng Anh, nhạc sĩ Lê Trạch Lựu, N/S Phạm Ðình Liên và phu nhân Minh Cầm, B/S Nguyễn Bá Hậu, nhà văn nhà báo Tô Vũ, anh Trần Ðại Sỹ, anh chị Nguyễn Thanh …nhưng phải nói là mong nhất được gặp lại anh Hồ Trường An vì sau khi ra mắt cuốn Quê Nam Một Cõi tại miền Bắc Cali thành công tốt đẹp, anh trở về Pháp và bị stroke nằm một chỗ gần hai năm nay – Tôi còn nhớ năm 2002 tôi đến Paris với một phái đoàn hội thơ đông đảo do nhà thơ Lê Quang Sinh tổ chức thực hiện chuyến đi với 48 hội viên của hội – BTC là nhà thơ Hoài Việt, nhà văn Từ Nguyên, nhà thơ Quyện Tâm, nhà văn Mạnh Bích, nhà văn Từ Trì và phu nhân Từ Dung, MC là phu nhân anh Mạnh Bích – Quý anh chị đã tổ chức thành công tốt đẹp với số quan khách đông đảo, nhưng vài năm sau thì anh Mạnh Bích đã từ giã trần gian, đến bây giờ nhắc đến anh Mạnh Bích lòng tôi thương tiếc vô cùng, một người chân tình đáng quý đã cùng rất nhiều anh chị khác hướng dẫn đoàn 48 người chúng tôi tham quan khắp nơi trên nước Pháp…Ngày xa xưa ấy không bao giờ phai nhạt trong tôi, nhà thơ Ðỗ Bình đã vội vàng và cấp tốc tổ chức cho tôi một buổi ra mắt sách tại quán cà phê Chiều Tím vì hội thơ chỉ ở lại Paris một tuần rồi phải đi các nước mà hội thơ phải liên tục ra mắt, họp mặt 3 ngày liền tại Paris - Nhắc đến lòng tôi cảm động vô cùng, tấm lòng và sự nhiệt tình của nhà thơ Ðỗ Bình không ai mà không biết, tôi là người đầy may mắn nên đã có cơ duyên được quen biết anh vì chung trong hội thơ tài tử - Hôm ấy tôi vẫn còn nhớ số người tham dự dù cấp bách tổ chức vẫn hơn 100 quan khách, Giáo Sư Nguyễn thị Hoàng giới thiệu tác phẩm, nữ nghệ sĩ Bích Thuận diễn ngâm và hát – Ca sĩ Thúy Hằng và một số ca nghệ sĩ Paris cùng trình diễn tân nhạc – Nhà văn Trọng Lễ độc tấu Lục Huyền Cầm, nữ giáo sư Quỳnh Hạnh Đàn Tranh – Anh Ðỗ Bình vừa là MC vừa giới thiệu tác giả…Chiều ấy đến nay vẫn không hề quên trong lòng tôi, xin mượn bài viết này gửi lời tri ân đến quý anh chị. 
Máy bay chúng tôi đáp lại Montréal Canada và sau hai giờ thì transfer qua chiếc phi cơ đến Pháp – Vui làm sao khi gặp lại các anh chị đã chờ sẵn tại phi trường, ngoài các anh đã thân quen Ðỗ Bình, Nguyễn Thùy còn có các anh Phạm Ðình Liên và phu nhân Minh Cầm, anh Minh Nhật, anh NguyễnThanh và phu nhân Mây Thu, chị Mai Ling, anh Cang là người rất nhiệt tình xách phụ những valise và đưa chúng tôi lên hai xe về khách sạn - Tại đây chúng tôi gặp thêm nhiều anh chị khác như Giáo Sư Nguyễn Ngọc Chân, anh chị Võ Hùng Anh, nhạc sĩ Lê Trạch Lựu, nhà văn Phạm Văn Kiểm, anh chị Hải Yến, anh chị Thy Như, chị Vũ Lan Phương đã từng là chủ nhà hàng Ðào Viên lâu năm tại Paris nên chị quen thân rất nhiều thi văn hữu.
Ðoàn chúng tôi được BTC phân phối thành 5 nhóm – Các anh chị của miền kinh đô ánh sáng quả rất nhiệt tâm và tình cảm chứa chan - Một nhóm theo sự hướng dẫn tham quan của anh Chân, anh Minh Nhật, một nhóm theo anh chị Nguyễn Thanh và chị Mây Thu, một nhóm theo sự hướng dẫn của anh chị Hải Yến, nhóm chúng tôi theo chị Ngành, chị Lan Phương, chị Mai Ling và chị Thy Như đi lên thành phố Troyes thăm nhà văn Hồ Trường An, anh Ðỗ Bình hướng dẫn họa sĩ Vũ Hối và nhà văn Nguyễn Thùy đi xem các bảo tàng hội họa cách Paris hàng trăm cây số - Chuyến đi Troyes gồm 2 xe Van, mỗi xe 7 chổ ngồi - Ðường đi xa thẳm có đến hơn 200 cây số nhưng trong lòng ai cũng vui vì sắp gặp nhà văn tên tuổi mà con tạo sắp bày tai họa đến bất ngờ cho anh – Văn miền Nam của anh Hồ Trường An đã lừng lẫy trong giới độc giả yêu văn chương hàng mấy chục năm qua, nói đến anh là nói đến văn phong chữ nghĩa người miền Nam, tác phẩm của anh đã xuất bản có đến trên 60 cuốn, một gia tài đồ sộ, một sự nghiệp văn chương vào hàng phải nể phục.
Chúng tôi đến nơi nhà văn Hồ Trường An cư ngụ, một người Pháp tên Bernard ra tận ngoài chổ xe đậu đón chúng tôi, anh hiền lành và vui vẻ đưa chúng tôi lên lầu 2 gặp anh An - Hơn hai năm mới gặp lại, trông anh An hốc hác gầy ốm hơn xưa, ngồi trên xe lăn đôi mắt nhìn chúng tôi rưng rưng cảm động, một tay anh còn nhúc nhích cử động, tay kia thì băng kín và bất động, một chân cũng bất động như tay và chân còn lại cũng chỉ xê dịch miễn cưỡng mà thôi… Ðau lòng thay cho người anh thân thương, mới hôm nào tại San Jose oai phong lẫm lẫm, ai ai cũng trầm trồ khen anh đẹp trai tráng kiện và chen nhau tới chụp hình với anh - Ðịnh mệnh quái ác, không biết thời gian có trả lại cho anh những ân sũng một thời đã qua, trả lại cho anh nét thanh tú hoàn hảo nữa không hay phải chịu tật nguyền suốt kiếp – Ôi, nghĩ đến điều này lòng tôi chùng hẳn xuống tưởng như cơn bão táp cuồng phong đang trút xuống đầu nhân gian thảm khốc !
Chị Ngành chu đáo bày biện 2 bữa ăn trưa và chiều cho nhóm chúng tôi – Xin thành thật cảm ơn sự nhiệt tình của chị khi biết chị ở khá xa nơi này - Ði tham quan vài chổ trong thành phố Troyes, anh An vì vui cố gắng cùng đi, anh Bernard phải bế anh An lên xe cùng chiếc xe lăn, chúng tôi nhìn thấy cảnh ấy lòng bùi ngùi khôn tả, chào từ giã ra về trong nghẹn ngào rơi ngấn lệ.
Trưa hôm sau, chúng tôi gồm có anh chị Ðỗ Bình, họa sĩ Vũ Hối, nhà văn Nguyễn Thùy, nhà văn nữ Nguyễn thị Ngọc Dung và tôi được Ông bà Giáo Sư Nguyễn Ngọc Minh và phu nhân Ðỗ Quyên mời tham dự Party tại tư gia - Một ngôi nhà trên tầng 4 nằm trong khu biệt thự sang trọng, chúng tôi được chủ gia tiếp đón nồng hậu, quan khách gồm những vị trí thức và trưởng giả quí tộc, những vị phu nhân một thời vàng son trước 1975 - Ðặc biệt bà chủ nhà là một ca sĩ trình bày các bản nhạc Opéra lừng danh, tiếng hát cất lên cao vút mà không cần dùng micro, tiếng vỗ tay nồng nhiệt từng chập dành cho nữ ca sĩ Ðỗ Quyên – Nhóm chúng tôi được xem như khách quý và được trang trọng mời lên giới thiệu cùng thân hữu buổi họp mặt - Chị Ngọc Dung hát, tôi ngâm thơ, tiếng vỗ tay tán thưởng khiến chị Dung bảo thầm vào tai tôi “ vẻ vang dân Việt” khiến cả hai cùng cười xòa - Chị Vân Khanh người bạn học chung trường chung lớp với chị Ngọc Dung thời Trưng Vương áo trắng, hơn 50 năm gặp lại ôm chầm lấy nhau mừng vui vô kể - Anh chị Nguyễn Thanh – Mây Thu từ sáng sớm đã lái chiếc xe hơi nhỏ đến Hotel đón tôi và chị Ngọc Dung đến party, chủ nhà mời nhưng anh chị ngại không vào rồi không rõ anh chị đi đâu vào ngày đầu thu lạnh giá, gió thổi ào ào, anh chị là một cặp uyên ương thật đẹp đôi và thật hạnh phúc -  Ðến 4 giờ chiều anh chị trở lại đón chúng tôi khi tiệc chưa tàn, cái tình cảm thiết tha của anh chị NA không thể nào quên được. Chúng tôi chào từ giã mọi người trong khi tiếng ca hát ngâm nga vẫn còn đang vang vọng trong căn nhà ấm cúng – Chúng tôi hẹn gặp lại ông bà chủ gia và quan khách vào trưa ngày 4/10/09 là ngày chính cho buổi Văn Hóa Thu Tao Ngộ do nhà thơ Ðỗ Bình cùng quý anh chị tổ chức.
Ðường phố Paris chật và thường bị kẹt xe, hai chiếc xe hơi của chúng tôi bị kẹt cứng trên đường đến tham quan nhà thờ Sacre’- Coeur - Chị Thúy Hằng chở anh Ðỗ Bình, anh Vũ Hối, anh Nguyễn Thùy – Anh Thanh chở 3 chúng tôi - người dân Paris có cách sống không giống dân Mỹ, mà cách sống lại giống dân Việt Nam, họ thường đi bộ đông đúc ngoài đường, ban đêm tấp nập trong các quán cà phê, quán ăn đến khuya vẫn chưa tàn, khiến tôi liên tưởng đến quê hương và thấy lòng nao nao một niềm thương nhớ quê cha đất tổ, người dân Tây nơi đây họ sống rất nhàn hạ thoải mái thì giờ tuy rằng vật giá nơi đây rất đắt đỏ, tôi nhớ mãi đêm đầu tiên chị Thy Như dẫn chúng tôi đi bộ trên đường phố Paris về đêm, đi mãi đi mãi thật xa gặp các người khách nghệ sĩ Pháp chúng tôi cùng nhập vào ca hát líu lo giữa lộ về khuya, vui thật là vui … Thế rồi tất cả 9 người cùng mỏi chân quá, bảo chị Thy Như cho trở về thì mới hay không thể nào… vì quá xa đành dẫn nhau đi thêm một quảng nữa để đển trạm xe bus – Chân cẳng rã rời, gặp được xe bus trờ đến cả bọn mừng như bắt được vàng vội vã lên xe và xe chạy mãi vẫn chưa đến Hotel, nếu đi bộ trở về chắc là chết sướng hơn phải không đoàn tham quan đi bộ của chúng ta ??? Ở đây không có xe hơi tầm cỡ lớn và dài vì parking rất ngắn và chật, theo cách nói của người dân bên Pháp thì xe hơi nào muốn vào Parking đậu đều phải tông đằng trước rồi tông đằng sau ầm ầm mới vào được, xe nào cũng mang dấu tích đầu và đuôi xe bởi thật sự khi chúng tôi vào chỗ đậu gian nan vô cùng, vào đã khó mà khi ra càng khó hơn, đành phải đụng cộp cộp vào đầu đuôi các xe khác thôi – Mà cũng lạ, chẳng có ai chạy ra complain hoặc cảnh sát đến phạt gì cả - Tất cả tự nhiên như chẳng có gì xảy ra trong khi chúng tôi ngồi trên xe run cầm cập bởi xứ Mỹ mà như thế là bị gọi Police làm report ngay để lãnh phạt mấy trăm đô rồi đấy !
Chiều hôm sau xe bus 50 chỗ ngồi đến đón chúng tôi tại khách sạn, một Tour đi chơi dòng sông Seine và ăn nhà hàng Ý quả tình thật vui và hấp dẫn - Chiếc thuyền chở nhóm Ban Tổ Chức và chúng tôi được ưu tiên ngồi phía trước, khách trên tàu ra ngồi phía sau  – Sông nước nhịp nhàng khiến lòng người lắng dịu, êm ả vô tư… Ði ngang chỗ công nương Diana tử nạn, tôi thấy ngậm ngùi thương xót một công nương đầy lòng từ ái sớm bạc phần – Ði tới đoạn nào là nhà biên khảo Lê Mộng Nguyên và nhà thơ Ðỗ Bình phân tích giảng giãi cho đoàn chúng tôi từng chi tiết về lịch sử các di tích thật là hấp dẫn cho chúng tôi hiểu biết thêm về những câu chuyện xa xưa huyền bí của nước Pháp - Những tấm ảnh chụp trên tàu sẽ là những kỷ niệm mang về xứ Hoa Kỳ cho chúng tôi niềm tự hào đã được tham quan Kinh Ðô ánh sáng bởi thật tình có biết bao người cư ngụ ở Mỹ thật lâu vẫn chưa đến Paris lần nào cả. Riêng bản thân tôi rất nghèo, nay làm mai off nhưng may mắn nhờ vào duyên văn nghệ mà có dịp đi đây đi đó – Âu cũng là cơ duyên cho mình vậy.
Nhà hàng Clément của Ý, tọa lạc trên đại lộ Champs Élysée nổi tiếng sang trọng bậc nhì, ba của Paris cho chúng tôi những món ăn lạ miệng, hấp dẫn du khách bốn phương đến với nhà hàng – Trên đường trở về khách sạn, xe dừng lại bên góc tháp Eiffel, tài xế rất tinh, 5 phút sau đèn tháp Eiffel bật sáng chiếu rực lên liên hồi, đẹp và ngoạn mục vô cùng khi chúng tôi ở cận kề bên chân tháp – Mãi mê với những vĩ đại và đồ sộ thắng cảnh lịch sử của nước Pháp, đoàn chúng tôi đã tham quan tháp Eiffel, nhà thờ Notre Dame, nhà thờ Sacre’- Coeur, Opera Garnier, La Conciergerie , vườn Luxembourg (Lục Xâm Bảo) … và nhiều di tích nữa mà tôi không thể nhớ hết…

Ngày chính thức đã đến, quan khách chật ních cả hội trường, toàn những thành phần chọn lọc :  Tôi nhìn thấy Giáo Sư Bùi Sĩ Thành gần 90 tuổi mang theo mình cả bình dưỡng khí đến tham dự mà lòng tôi nao nao xúc động trước tấm lòng yêu văn hóa Việt Nam vô bờ của Giáo Sư, vô cùng trân quý và cảm tạ sự hiện diện của ông - Giáo Sư Thái Hạc Oanh đến tham dự trên chiếc xe lăn có người đẩy, ôi nhìn cụ bà năm nay đã ngoài 90 mà vẫn yêu ngôn ngữ VN đến thế, xin ghi sâu cái tình văn học cao quý mà quý cụ đã dành cho đàn con cháu hậu sinh này - Bác Sĩ Phạm Hữu Trác, đại diện cộng đồng Canada và hải ngoại cũng đã nhín thì giờ quý báu đến chung vui, nhà văn Hồ Trường An vào hội trường với chiếc xe lăn do anh Bernard đẩy xe, trên tay cầm một khúc bánh mì và một hộp nhỏ đưa tận tay tôi - Cảm động xiết bao khi tôi mở ra thấy một thỏi son hồng rất đẹp – Tình văn hữu cao cả làm sao, xin chân thành ghi nhận tình cảm trân quý anh đã dành cho tôi. Từ cách xa trên 200 cây số, anh An và anh Bernal lái xe dìu dắt nhau đến với Chiều Tao Ngộ, xuống tầng dưới nhà thờ với chiếc xe lăn sẽ trở ngại vô cùng vậy mà anh và Bernard vẫn có mặt đúng giờ, thật tôi nhìn anh An và anh Bernal mà lòng cảm xúc dâng tràn… 
Còn nhiều lắm những niềm vui bất ngờ đến với tôi, nhạc sĩ Nguyễn Đình Tuấn tìm tôi để gửi bản nhạc mà anh đã phổ gần 10 năm nay khi tôi đến Paris năm 2002, bài thơ Rừng Thu Xưa Vẫn Nhớ đã làm cảm xúc và anh đã phổ nhạc chờ ngày gặp giao cho tôi, chương trình truyền thông văn hóa Việt do anh Huỳnh Tâm phụ trách mời tôi đến phỏng vấn, vui làm sao khi gặp lại anh Huỳnh Tâm, anh Đình Tuấn và chị Yến của truyền hình TVV, bài thơ phổ nhạc đã được tác giả hát và bài thơ mùa Thu cũng được ngâm trong chương trình phỏng vấn dài trên 30 phút – Xin đa tạ những chân tình đã dành cho tôi trong phút giây hạnh ngộ.
Buổi Thu Tao Ngộ thân tình và trang trọng, quý nhân sĩ thương mến BTC đã đến rất đông, được biết ngày 4/10 có đến mấy hội đoàn tổ chức, anh Ðỗ Bình rất lo lắng số quan khách sẽ bị chia nhiều nơi nhưng thật không ngờ,  địa điểm hội trường của nhà thờ nằm khuất và sâu dưới mấy tầng vẫn có những tâm hồn đồng điệu, yêu chữ nghĩa văn chương Việt Nam nên đến chung vui ngày họp mặt : ÔB Phan Khắc Tường chủ tịch cộng đồng người Việt tại Paris, nhìn thấy sự điềm đạm và mẫu mực qua tư cách, tự nhiên tôi thấy gần gủi và trân quý ông bà Chủ tịch thật nhiều - Nhà văn Tô Vũ đến với hai chiếc gậy trong hai tay, mái tóc bạc trắng, lưng đã khòm với tuổi đời chồng chất, nhưng tâm hồn ông vẫn trẻ và yêu đời, luôn nở nụ cười trên môi chào mừng xiết tay thật chặt chứng tỏ cả tấm lòng bao la ông dành cho nhóm trẻ chúng tôi -  nhạc sĩ Lê Trạch Lựu, đôi chân đi khập khiểng vì tai nạn gì thì tôi không được rõ nhưng niềm tâm cảm dạt dào vẫn hiện rõ trong đôi mắt khi anh tiếp xúc với đoàn chúng tôi – Tôi được dịp gặp gỡ anh chị tiến sĩ Võ Hùng Anh, anh thì cao lớn, chị thì thấp nhỏ nhưng dường như họ là một cặp uyên ương không rời nhau gang tấc - Một nhà điêu khắc gia nổi tiếng của Paris, bà Anh Trần cũng đã đến chung vui với chiều Thu Tao Ngộ,  chúng tôi còn nhận thấy sự hiện diện của nhà điêu khắc gia tên tuổi Lê Ngọc Khoa, Bác Sĩ Nguyễn Bá Hậu, ôi đẹp thay một tâm hồn lương y yêu văn hóa Việt Nam, ông dành bao nhiêu thời gian có được sáng tác thơ văn nhạc để cống hiến cho đời niềm tự hào của một con người làm chức vị chuyên môn vẫn không bỏ quên ngôn ngữ mẹ đẻ, xin cảm ơn Bác Sĩ đã cùng Bác sĩ Nguyễn Hoàng Việt tận tình giúp anh Ðoàn Phú Lạc với cái chân gout hành hạ và xin cảm ơn B/S đã ưu ái tặng NA 2 cuốn Hoa Tâm và Tha Hương với bút hiệu Phương Du - ÔB Bác Sĩ Huỳnh Trung Nhì quả là đôi nhân tình cao tuổi đẹp đôi mà NA đã được gặp và chuyện trò tại nhà chị Ðỗ Quyên, hôm nay ông bà vẫn dành thời giờ quý báu đến chung vui, thật vô cùng cảm kích - Nữ ca sĩ Ðỗ Quyên, tiếng hát vang vọng cả hội trường, Opéra là loại nhạc cổ nhưng rất thịnh với giới thượng lưu nhàn nhã, trên sân khấu trông bà như một nữ ca sĩ đặc thù, chuyên nghiệp nhưng ai biết được trong gia đình bà là một người nội trợ xuất chúng, buổi party hôm chúng tôi được mời đến do một tay bà nấu nướng khoãn đãi trên 60 thực khách, tôi thầm phục một người phụ nữ tài năng ngoài xã hội và giỏi giang cả trong gia đình…
Cộng đồng Paris thể hiện cho tình người Việt lưu vong thắm thiết, chúng tôi thừa hiểu tạo được một buổi họp mặt không phải dễ dàng vì người Việt cũng không nhiều, đường xá xe cộ đi lại khó khăn, phần đông phải đi xe Métro vì không có parking đậu xe, vậy mà theo danh sách tôi ghi nhận được từ BTC thì quả thật quý vị đã quá nhiều ưu ái, hiếu khách dành cho đoàn chúng tôi từ xa đến, nói đúng hơn quý anh chị trong BTC đã được nhiều yêu thương từ quý vị nên Chiều Thu Tao Ngộ còn rất nhiều gương mặt thân thương hiện diện như : Luật sư Lương Ngọc Chấn, Tiến sĩ Trần Minh Trâm, Tiến sĩ Nguyễn Văn Hướng ( nhà thơ Hoài Việt) Bà Ðỗ Quyên, ÔB K/S Võ Hoài Nam ( nhà văn Tiểu Tử) nhà văn Âu Dương Trọng Lễ, gặp lại anh Trọng Lễ, quả thật tôi không ngờ, anh trẻ ra và đẹp trai mập mạp hồng hào hơn 7 năm về trước, gặp lại NA mừng quá và cảm ơn anh đã tặng cuốn Quê Hương Và Tình Yêu gồm Thơ Truyện và rất nhiều hình ảnh quê hương gợi cho tôi niềm rạt rào thương nhớ dòng sông quê Mẹ - ÔB G/S Tiến sĩ nhạc sĩ Phạm Ðình Liên vẫn keo sơn gắn bó như thuở nào, nhìn chị Minh Cầm không thể ngờ đã 71 cái xuân xanh, trông chị rất trẻ có lẽ nhờ anh Liên có bí quyết chăm sóc - Giáo sư Như Mai, Giáo sư Phạm thị Nhung, Bác sĩ Vũ Thị Thoa, Tiến sĩ Nguyễn Thị Kim Ðàn, nhà báo Nguyễn bảo Hưng, nhà văn Liều Phong, K/S Nguyễn Xuân Lang, Họa sĩ  Nguyễn Ðức Tăng, Ô Bùi Hữu Tình, Bà Bích Khuê, T/S Huệ Châu, Nguyễn Thanh Vân, Bích Liên, Michel Tùng, Huy Hoàng, Minh Nhật, Minh Mạch, Trần Văn Trung, nhà báo Phạm Hữu, nhà tranh đấu Trần Hồng ( cựu TTK Văn Phòng liên lạc), ÔB B/S Tạ Thanh Minh Chủ tịch Hội Y sĩ Tự Do tại Pháp, Ông Nhất Long, nữ nghệ sĩ Diệu Khánh,  nhà văn nữ Bích Xuân, B/S Phạm Ngọc Tỏa ( Cựu Chủ Tịch Hội Y sĩ VNTD), ÔB B/S Nguyễn Ðương Tịnh hội Hành Thiện, ÔB G/S Bùi Xuân Quang, G/S Nguyễn Ngọc Chân hội Chuyên gia, ÔB tiến sĩ Võ Hùng Anh, B/S Phạm Ðăng Thiện, L/s Dương Minh Châu, K/S Ðỗ Hữu Hứa, Bác Sĩ Nguyễn Hoàng Việt, nhà văn Chu Chi Nam (Liên Ðảng), ÔB Nguyễn Minh Răn ( Chủ tịch văn phòng Liên Đới xã hội), Ô Phạm Văn Ðức( văn phòng Liên lạc quân nhân Âu Châu), Ô Châu Văn Lộc ( Hướng Ðạo VN), Ô Nguyễn Tường Long ( Tổng thư ký Văn phòng Liên lạc các Hội Ðoàn tại Pháp), Ô Lê Minh Triết ( VNQD Ðảng), Ô Lê Văn Tư (Đại Việt QDĐ), B/S Nguyễn Minh Tân (VNQDĐ), B/S Nguyễn Văn Thọ, L/S Trương Hữu Lương, Nữ Sĩ Quỳnh Liên, Nhà thơ Lê Chí Thạnh, anh chị Thanh – Mây Thu, chị Mai Ling, chị Thy Như ..…và tôi tin rằng vẫn còn thiếu sót danh sách quý vị tham dự, xin quý vị niệm tình tha thứ cho. Với một lượng quan khách tham dự hùng hậu và tên tuổi như thế quả là BTC thật tài tình và được nhiều cảm tình từ mọi phía…
Bắt đầu chương trình, nghi lễ Quốc ca VN do anh Nguyễn Hữu Xương điều khiển, tiếp theo là lời chào mừng của Ông Chủ tịch Phan Khắc Tường, Họa Sĩ Nguyễn Ðức Tăng thay mặt BTC gửi lời ngỏ thân tình đến quý quan khách hiện diện, một màn rước đèn Trung Thu do các em nhi đồng trình diễn rất vui mắt, nhà thơ Phương Du  đọc thơ Thu, nhà thơ Hoài Việt đọc thơ Thu…
Ðoàn chúng tôi rất hãnh diện được MC đỗ Bình mời lên trình diện quan khách Paris, hai MC Vân Hải & Ðỗ Bình nhịp nhàng linh động với chương trình tâm tình của các diễn giả Lê Mộng Nguyên, Nguyễn Thùy, Hồ Trường An …Tâm tình Thu Paris và Tâm Hồn nghệ sĩ, T/S Lê Mộng Nguyên tâm cảm gợi lại bao kỷ niệm về mùa Thu làm lòng tôi bồi hồi xúc động, G/S Nguyễn Thùy đôi dòng phân tích về cuốn Món Ăn Theo Bước Di Tản nội dung chất chứa bao nhiêu kỷ niệm trong tâm hồn 13 tác giả trên bước lưu vong, tình yêu Tổ quốc, yêu gia đình mãi trường tồn trong trái tim những tác giả định cư Hoa Kỳ, Đức Quốc và Canada nay không ai còn trẻ nữa, người trẻ nhất trong đoàn cũng đã trên 50 cái xuân xanh - Nhà văn Hồ Trường An lên sân khấu với chiếc xe lăn mà thấy thương làm sao, anh vẫn được ca tụng là điển trai nhất nhì trong nhóm cầm bút, thế mà hôm nay … anh tâm tình đầy xúc cảm và không quên giới thiệu hai cuốn Hoa Vàng & Nam Phong do Ngọc An thực hiện năm 2003 và 2005 với số đông tác giả chọn lọc – Cụ bà Thái Hạc Oanh lụm cụm cùng chiếc xe lăn lên sân khấu góp lời ủng hộ tinh thần văn học, khuyến khích các tài năng trẻ - Ca sĩ Ðỗ Quyên trình bày một trích đoạn Les Voiles Opéra Don Carlos của Verdi với phần đệm dương cầm nữ giáo sư nhạc sĩ người Pháp Nicole Rivière – Nữ Ca sĩ Ambrosio Laurant trình bày ca khúc Serenata của Toselh - Nhà văn Nguyễn thị Ngọc Dung được mời lên giới thiệu tờ tam cá nguyệt Cỏ Thơm mà chị là Chủ nhiệm kiêm Chủ bút tại vùng Hoa Thịnh Ðốn nhiều năm qua,  tiếng đàn tranh thánh thót của Nữ G/S Âm nhạc Nguyễn Thanh Vân trình bày bài Tương Tư Ngự đã làm hội trường im phăng phắc lắng nghe như đọng từng nốt đàn vào tâm khảm, dìu dặt mà trầm lắng xốn xao…Khi NA lên ngâm bài thơ Mùa Thu Trên Ðất Nước Tôi đã được tiếng đàn tranh của chị Thanh Vân và tiếng sáo trúc của anh Trần Tam Nguyên yểm trợ nên tăng thêm phần hồn cho bài thơ nói về mùa Thu của ba miền Nam Trung Bắc đã được quan khách lắng nghe và chia xẻ nhiệt tình – Tiếp theo là phần giới thiệu tác phẩm của nhà văn Âu Dưoơg Trọng Lễ, nhà văn nữ Trúc Giang do các nhà văn Nguyễn Xuân Lang, nhà thơ Quyện Tâm và nhà báo Tô Vũ nhận định – Sau đó là bài nói chuyện của G/S Phạm thị Nhung về Giai thoại cuộc tình lãng mạn của thi sĩ Vũ Hoàng Chương cùng người đẹp Tố Uyên đầy say mê và cảm động – Xen kẻ chương trình là phần độc tấu Guitar của N/S Phạm Ðình Liên, Paris trong thi ca của G/S Từ Trì, Người Tình Trong Âm Nhạc của N/S Lê Trạch Lựu, nhà báo Nguyễn Bảo Hưng với chủ đề : Sự Huyền Diệu Của Tiếng Việt, Ca sĩ Thúy Hằng trình bày bản nhạc Sương Thu, giọng trầm buồn sâu lắng làm lắng đọng bao tâm hồn yêu nghệ thuật nước nhà, và còn nhiều lắm ca sĩ Minh Cầm, Minh Nhật, Bích Liên, Ngọc Châu…lên trình diễn những bài ca toàn về mùa thu nên buổi Thu Tao Ngộ thật hoàn toàn có ý nghĩa sâu xa và khó quên – Nhà văn nữ Trúc Giang lên sân khấu góp ý tưởng và kể lại lập trường đấu tranh sôi nổi của người dân nước Đức - Chúng tôi rất tiếc là thời gian không cho phép và chương trình đã quá dài chứ nếu còn thời gian thì các nhà thơ nhà văn của chúng tôi tuy cầm bút nhưng cũng là những ca sĩ, nghệ sĩ có hạng của  Hoa Kỳ và Canada, Ðức Quốc sẽ lên cống hiến tài năng với quý vị, thôi xin hẹn vào một dịp khác vậy, nhưng đâu dễ gì quý vị ơi, nên rất tiếc và rất tiếc…Phần văn nghệ hào hứng nên hấp dẫn quan khách ngồi lại đến giờ phút chót - Miền đất Paris theo tôi biết thì rất khó khăn tụ họp nhưng buổi tổ chức Thu Tao Ngộ đã quy tụ nhiều gương mặt sáng chói của cộng đồng Paris chứng tỏ BTC có tầm cỡ và tình cảm, tình đồng hương thâm sâu đậm đà như thế nào rồi. Một lần nữa xin cảm tạ anh chị Ðỗ Bình và quý anh chị trong BTC thật nhiều. Cảm tạ quý quan khách đã dành thì giờ quý báu đến chung vui với chúng tôi, nhất là các vị phải dùng xe lăn, mang theo cả bình dưỡng khí và các vị thật cao tuổi - Cảm động biết chừng nào với tấm lòng yêu văn hóa Việt Nam của quý vị -  Cảm ơn chị Bích Xuân đã dành cho 4 người chúng tôi: anh chị Ðoàn Phú Lạc – Chu Kim Oanh – Phong Thu và Ngọc An  những tình cảm thật đẹp khi đến trú ngụ trong “tòa lâu đài cổ” và những lời tâm tình của hai người độc thân BX- NA nên đã phải thức trắng đêm không ngủ, cảm ơn chị đã tặng mình CD nhạc do chính chị hát …Ðêm cuối cùng để từ giã Paris, NA còn được nhân duyên với chị Mai Ling, về ngủ với chị, một căn phòng dành cho người cao niên, ấm cúng và sạch đẹp với cách trang trí thẩm mỹ - Tôi đã được nghe qua tâm tình thương đau của đời chị và một quyết định về VN sống những ngày còn lại với viện dưỡng lão dù tại nước Pháp chị vẫn còn có ba người con, cái tình người Việt Nam cao đẹp và trường tồn trong xương tủy đến khi gần kề cát bụi vẫn muốn gửi nắm xương tàn trên quê hương Mẹ - Chị Mai Ling rất giỏi về Pháp ngữ, cuốn sách chị tặng tôi mang tựa đề: Le Sixième Sens De La “ Petite Souris” dày 338 trang hoàn toàn bằng Pháp ngữ, rất cảm ơn chị - Cảm ơn chân tình của anh chị Thanh- Mây Thu…Cảm ơn nhà văn Hồ Trường An đã tặng NA rất nhiều sách của anh : Thắp Nắng Bên Trời, Giữa Đất Trời Giao Hưởng, Những Đóa Hoa Nở Muộn, Truyền Kỳ Trên Quê Nam, Giai Thoại Văn Chương, Trở Lại Bến Thùy Dương, Trăng Xanh Bên Trời Huế, Vườn Cau Quê Ngoại, nhà thơ Ðỗ Bình tăng NA cuốn thơ mang tựa đề thật hấp dẫn “ Mùa Xưa Vỗ Cánh” nhà văn Nguyễn Văn Nhiệm với cuốn Ðường Vào Triết Học Việt Nam dày 486 trang với bao công phu thực hiện -  nhà văn nữ Tiểu Thu với truyện ngắn Tiếng Hót Vành Khuyên líu lo êm ả và dễ thương không khác gì tác giả - Cảm ơn hai CD của chị Minh Cầm, tuy bận rộn nhưng CD của chị và Bích Xuân NA đã nghe và rất thích – Về Cali NA còn nhận được cuốn Hoa Liên Kiều tác giả Vũ Nam gửi tặng, chỉ mới nghe tên cuốn sách là người đọc phải tò mò rồi đấy, cảm ơn Vũ Nam nhiều - Những cuốn văn thơ quý anh chị tặng sẽ là bầu bạn gối đầu giường mỗi đêm trước khi NA đi ngủ - Cảm ơn G/S Nguyễn Ngọc Chân đã hướng dẫn và giảng thích tỉ mỉ từng chi tiết lịch sử cho đoàn tham quan chúng tôi, rõ ràng ông có bộ óc không khác gì tự điển sống, quý anh chị Nguyễn Thanh, Mây Thu, Hải Yến, Minh Nhật, Mai Ling, Thy Như …tất cả quý vị đã bỏ nhiều thì giờ quý báu đưa đoàn chúng tôi tham quan thắng cảnh Paris, cảm ơn chị Minh Cầm và Chu Kim Oanh đãi một buổi ăn tối tại Phở Hòa trước khi rời Paris, xứ thần tiên về thắng cảnh. Chắc chắn bài viết này còn rất nhiều thiếu sót , bởi tôi từ phương xa đến không thể am tường, xin quý vị rộng lượng đừng chấp nhất, xin ơn trên ban cho tất cả đồng hương tại nước Pháp an lành hạnh phúc. Kính chúc quý vị cao niên của miền kinh đô ánh sáng Paris sống trường thọ, quý vị đang mang bệnh hoạn tật nguyền sớm trở thành lành mạnh để có ngày NA trở lại Paris còn được gặp gỡ hàn huyên cùng  tất cả quý vị…
Chiều Văn Hóa Thu Tao Ngộ tại Paris đã được ghi lại từng chi tiết, thực hiện thành những cuốn DVD thật đẹp qua các anh Ðoàn Phú Lạc, B/S Phan Văn Thành và anh Duy An Ðông, xin cảm ơn các anh thật nhiều - Về phần chụp ảnh thì dường như ai cũng mang theo máy ảnh, do đó buổi du lịch Paris quả tình không uổng phí và vô cùng ý nghĩa cho một ngày đầu thu tình thơ văn kết tụ.

Rồi tất cả đã trở lại bình thường, nhưng dư âm vẫn còn vang vọng, trời mùa thu Cali buồn não nuột, những chiếc lá vàng rơi lả tả, gợi lòng ta nỗi ngao ngán cho một kiếp người phù du, lá vàng rồi lá rụng …trời mùa thu mang sắc màu u ám nhưng người thơ lại thích mùa thu, nó gợi trong lòng những cảm hứng mông lung, u uẩn, tiếc nhớ, bâng khuâng…

NPNA